[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường
-
Chương 6: Không Khí Rất Tươi Mát. (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngược lại thì Nhan Hoan trở thành đứa con bị xem nhẹ, từ trước đến nay không được mấy người anh chị trong nhà yêu thương, ai cũng sợ cô cướp mất sự chú ý của ba mẹ mình.
Mấy tháng qua thực ra là mấy tháng người nhà họ Thẩm đối xử tốt nhất với cô.
Từ nhỏ cô đã xinh đẹp, nhìn cũng không quá giống người nhà họ Thẩm, cũng xinh đẹp hơn hai đứa con riêng của ba mẹ rất nhiều.
Ba tháng trước, người chị do mẹ cô sinh ra dẫn cô đến tham gia một hội liên hoan ở xưởng của họ. Ở chỗ đó chị cô giới thiệu cho cô một người đàn ông đã hai đời vợ, người đó không chỉ là chủ nhiệm phòng làm việc của chị cả ở xưởng chế biến thực phẩm mà còn là con trai cả của quản đốc xưởng sản xuất mà nhà họ đang làm việc.
Ba mẹ cô, anh trai, chị dâu, chị cả chị hai của cô, có thể nói là cả nhà người đều đi làm ở xưởng sản xuất hoặc xưởng phụ thuộc. Ví dụ như chị cả cô đi nhà ở xưởng chế biến thực phẩm.
Rất nhanh hai người đã nói đến chuyện cưới gả, vốn là cuối năm sẽ đính hôn, đầu xuân năm sau đợi cô tròn hai mươi tuổi sẽ thành hôn. Cả nhà ai nấy đều vui mừng, ba tháng này người nhà họ Thẩm mỉm cười hỏi han cô thực sự là nhiều hơn mười chín năm trước cộng lại rồi. Nhưng tháng trước đột nhiên trên người cô xuất hiện ấn ký này. Sau đó thì cơ thể và tính cách cô từ từ phát sinh sự thay đổi. Cô càng ngày càng xinh đẹp, da trắng hơn, ngũ quan càng ngày càng sáng sủa, thậm chí còn khỏe hơn lúc trước.
Cô bắt đầu nhìn thấy những thứ mà từ trước đến giờ cô không thấy, ví dụ như thứ đằng sau vẻ mặt ôn hòa và những lời nói êm tai của nhà họ Thẩm với cô. Sự yêu thích, ghét bỏ của cô cũng dần trở nên mãnh liệt. Cô cảm thấy mình không hề thích người đàn ông kia, thậm chí nghĩ đến hai người có quan hệ gì thì đều sẽ trở nên ghét bỏ. Cô không còn đồng ý gả cho anh ta nữa. Cô không muốn xã giao lấy lệ gì với người nhà họ Thẩm nữa, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với họ.
Cho nên cô suy nghĩ một thời gian, ngẫu nhiên nghe được ba mẹ cô nói chuyện với nhau, nghe được bọn họ làm công nhân cả đời ở xưởng sản xuất. Người ba trên mặt luôn mang sự đau khổ buồn bã ngồi trước bàn, cầm chén rượu, lộ ra nụ cười rất hiếm thấy. Ông ta vui vẻ nói với mẹ cô: “Lần này thì tốt rồi, chủ nhiệm Quách nói chờ cuối năm đính hôn với Tiểu Hoan xong sẽ lập tức xin cho Kiến Lập một suất quay về thành phố. Công việc bên kia cũng đã sắp xếp xong xuôi, coi như tạm thời làm cộng tác viên thì không bao lâu sau cũng có thể chuyển lên chính thức. Nỗi lòng này của tôi cũng coi như được buông xuống rồi. Quế Phân, cảm ơn bà, sau này cả nhà chúng ta chắc chắn sẽ càng tốt lên thôi.”
Nói xong thì ông uống cạn ly rượu trắng trong tay.
Chủ nhiệm Quách chính là người đàn ông nói chuyện cưới hỏi với cô.
“Kiến Lập” mà ba cô nhắc đến là anh hai Thẩm Kiến Lập đã xuống nông thôn sáu năm của cô.
Mẹ của cô cũng rất kích động, tất nhiên là lại dỗ dành ba cô một phen. Cả nhà hòa thuận.
Lúc đo Nhan Hoan đứng ở cổng xoay người rời đi.
Cô đi lại một đoạn đường bên ngoài, nghĩ đến anh hai Thẩm Kiến Lập khiến cô nghĩ ra cách rời khỏi những con người này.
Xuống nông thôn, làm thanh niên trí thức.
Người khác sợ cái gì mà về nông thôn chịu khổ, bây giờ cô lại có một loại bản năng yêu thích và thân thiết với đất đai ruộng vườn.
Một tháng nay, cô bắt đầu chán ghét ngôi nhà nhỏ đen ngòm của nhà họ Thẩm, mấy người chen chúc trong một căn phòng được ngăn bởi vách ngăn.
Cô đếm tiền tiết kiệm của mình, thời điểm đó tiền tiết kiệm giấu dưới đáy rương cũng chỉ có bốn mươi mấy đồng. Cô bỏ ra chút tiền tìm người ở chỗ điểm thanh niên trí thức giúp đỡ. Cũng may bây giờ về muốn thành phố khó, còn muốn xuống nông thôn lại không khó như vậy.
Ngược lại thì Nhan Hoan trở thành đứa con bị xem nhẹ, từ trước đến nay không được mấy người anh chị trong nhà yêu thương, ai cũng sợ cô cướp mất sự chú ý của ba mẹ mình.
Mấy tháng qua thực ra là mấy tháng người nhà họ Thẩm đối xử tốt nhất với cô.
Từ nhỏ cô đã xinh đẹp, nhìn cũng không quá giống người nhà họ Thẩm, cũng xinh đẹp hơn hai đứa con riêng của ba mẹ rất nhiều.
Ba tháng trước, người chị do mẹ cô sinh ra dẫn cô đến tham gia một hội liên hoan ở xưởng của họ. Ở chỗ đó chị cô giới thiệu cho cô một người đàn ông đã hai đời vợ, người đó không chỉ là chủ nhiệm phòng làm việc của chị cả ở xưởng chế biến thực phẩm mà còn là con trai cả của quản đốc xưởng sản xuất mà nhà họ đang làm việc.
Ba mẹ cô, anh trai, chị dâu, chị cả chị hai của cô, có thể nói là cả nhà người đều đi làm ở xưởng sản xuất hoặc xưởng phụ thuộc. Ví dụ như chị cả cô đi nhà ở xưởng chế biến thực phẩm.
Rất nhanh hai người đã nói đến chuyện cưới gả, vốn là cuối năm sẽ đính hôn, đầu xuân năm sau đợi cô tròn hai mươi tuổi sẽ thành hôn. Cả nhà ai nấy đều vui mừng, ba tháng này người nhà họ Thẩm mỉm cười hỏi han cô thực sự là nhiều hơn mười chín năm trước cộng lại rồi. Nhưng tháng trước đột nhiên trên người cô xuất hiện ấn ký này. Sau đó thì cơ thể và tính cách cô từ từ phát sinh sự thay đổi. Cô càng ngày càng xinh đẹp, da trắng hơn, ngũ quan càng ngày càng sáng sủa, thậm chí còn khỏe hơn lúc trước.
Cô bắt đầu nhìn thấy những thứ mà từ trước đến giờ cô không thấy, ví dụ như thứ đằng sau vẻ mặt ôn hòa và những lời nói êm tai của nhà họ Thẩm với cô. Sự yêu thích, ghét bỏ của cô cũng dần trở nên mãnh liệt. Cô cảm thấy mình không hề thích người đàn ông kia, thậm chí nghĩ đến hai người có quan hệ gì thì đều sẽ trở nên ghét bỏ. Cô không còn đồng ý gả cho anh ta nữa. Cô không muốn xã giao lấy lệ gì với người nhà họ Thẩm nữa, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với họ.
Cho nên cô suy nghĩ một thời gian, ngẫu nhiên nghe được ba mẹ cô nói chuyện với nhau, nghe được bọn họ làm công nhân cả đời ở xưởng sản xuất. Người ba trên mặt luôn mang sự đau khổ buồn bã ngồi trước bàn, cầm chén rượu, lộ ra nụ cười rất hiếm thấy. Ông ta vui vẻ nói với mẹ cô: “Lần này thì tốt rồi, chủ nhiệm Quách nói chờ cuối năm đính hôn với Tiểu Hoan xong sẽ lập tức xin cho Kiến Lập một suất quay về thành phố. Công việc bên kia cũng đã sắp xếp xong xuôi, coi như tạm thời làm cộng tác viên thì không bao lâu sau cũng có thể chuyển lên chính thức. Nỗi lòng này của tôi cũng coi như được buông xuống rồi. Quế Phân, cảm ơn bà, sau này cả nhà chúng ta chắc chắn sẽ càng tốt lên thôi.”
Nói xong thì ông uống cạn ly rượu trắng trong tay.
Chủ nhiệm Quách chính là người đàn ông nói chuyện cưới hỏi với cô.
“Kiến Lập” mà ba cô nhắc đến là anh hai Thẩm Kiến Lập đã xuống nông thôn sáu năm của cô.
Mẹ của cô cũng rất kích động, tất nhiên là lại dỗ dành ba cô một phen. Cả nhà hòa thuận.
Lúc đo Nhan Hoan đứng ở cổng xoay người rời đi.
Cô đi lại một đoạn đường bên ngoài, nghĩ đến anh hai Thẩm Kiến Lập khiến cô nghĩ ra cách rời khỏi những con người này.
Xuống nông thôn, làm thanh niên trí thức.
Người khác sợ cái gì mà về nông thôn chịu khổ, bây giờ cô lại có một loại bản năng yêu thích và thân thiết với đất đai ruộng vườn.
Một tháng nay, cô bắt đầu chán ghét ngôi nhà nhỏ đen ngòm của nhà họ Thẩm, mấy người chen chúc trong một căn phòng được ngăn bởi vách ngăn.
Cô đếm tiền tiết kiệm của mình, thời điểm đó tiền tiết kiệm giấu dưới đáy rương cũng chỉ có bốn mươi mấy đồng. Cô bỏ ra chút tiền tìm người ở chỗ điểm thanh niên trí thức giúp đỡ. Cũng may bây giờ về muốn thành phố khó, còn muốn xuống nông thôn lại không khó như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook