[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường
-
Chương 36: Ngọn Nguồn. (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Mẫn Phân trầm mặt, nhìn gương mặt cô ta sưng đỏ, nói: “Nhiêu Thiết Lan, cô tỉnh táo lại một chút đi, Nhan Hoan và Lương Tuyết Cầm không liên quan gì đến cô. Nhất là Nhan Hoan, cô ấy mới đến một tháng thì cô cứ nói xấu sau lưng cô ấy làm gì vậy hả? Như vậy thì có gì tốt cho cô chứ? Cô cứ làm loạn như vậy thì sau khi mọi người về thành phố thì cô có thể còn lại gì chứ?”
Mặt Nhiêu Thiết Lan còn một chút dễ nhìn thì cũng trở nên méo mó. Cô ta cắn răng, một hồi lâu mới nói chuyện: “Tôi làm loạn cái gì chứ? Tôi chỉ kể lại mấy lời đồn đại của người ta thì hai người đó xông thẳng vào cho tôi hai bạt tai…”
Cô ta vừa nói vừa hận lại ấm ức, khóc thành tiếng.
Trần Mẫn Phân nhìn cô ta thảm hại thế kia thì cũng chẳng muốn nói với cô ta ai đúng ai sai, chỉ nắm lấy trọng điểm và quan hệ lợi ích.
Cô ấy nói: “Lời đồn đại của người ta sao? Ai đồn?”
Nhiêu Thiết Lan quay đầu đi.
Trần Mẫn Phân lạnh lùng cười, nói: “: Oan có đầu nợ có chủ, cô đã không cam lòng thì cứ nói thẳng ra. Không phải là cô muốn xem trò vui của Nhan Hoan sao? Nhìn cô ấy xem có dám vả cho cô thêm một bạt tai nữa không?”
“Chị không biết sao?”
Nhiêu Thiết Lan đột nhiên quay đầu trừng mắt với cô ấy, nói: “Ký túc xá của nam thanh niên trí thức, bọn họ đều đang đồn. Bạn trai của chị chẳng phải đang ở ký túc xá sao, chuyện này chị không biết sao?”
Trần Mẫn Phân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ai nói với cô?”
“Lưu Lương, Tôn Hữu Cương.”
Rốt cuộc thì Nhiêu Thiết Lan cũng không còn kiên nhẫn, nói: “Họ không phải là bạn cùng phòng với bạn trai chị sao. Chị đi hỏi bạn trai của chị chẳng phải là sẽ biết à?”
Tuổi Trần Mẫn Phân cũng không còn nhỏ, đã có một người bạn trai đã yêu đương bốn năm năm, là một nam thanh niên trí thức ở ký túc xá.
“Lưu Lương sao?”
Cuối cùng Trần Mẫn Phân cũng nắm được trọng điểm: “Cô bị anh ta lợi dụng rồi có biết không hả?”
Nút thắt của Nhan Hoan và Lưu Lương cô ấy biết rất rõ. Nhan Hoan vừa đến chưa được mấy ngày thì anh liền nhờ bạn trai cô ấy đến chỗ cô ấy nghe ngóng chuyện Nhan Hoan, nhưng cô ấy mặc kệ.
Sau này Nhan Hoan làm cho mấy nữ thanh niên trí thức bánh ngọt thì anh ta mua rất nhiều nguyên liệu đến nói với Nhan Hoan rằng cháu trai cháu gái trong nhà đều thích ăn bánh ngọt, nhờ cô giúp làm một chút để anh ta gửi về nhà. Nhan Hoan đương nhiên là từ chối thẳng thừng.
Sau này không nghĩ rằng người này không cần mặt mũi như vậy, vì chuyện này mà lại đồn đại ác miệng sau lưng Nhan Hoan.
… Đương nhiên trong đó sợ là cũng không thiếu Nhiêu Thiết Lan châm ngòi thổi lửa, cố ý chọn người có lòng ghen ghét.
Trần Mẫn Phân không muốn nhiều lời với cô ta, chỉ nói: “Tính tình Nhan Hoan tuyệt đối không nhu nhược, cô ấy mới đến, tôi khuyên cô vẫn nên an phận chút. Nếu không nếu làm loạn lên, trên hồ sơ ghi lại, ảnh hưởng đến chuyện tìm việc, về thành phố hoặc cơ hội lên đại học thì xem cô có kịp hối hận không.”
Nhiêu Thiết Lan nghe thấy vậy thì xìu xuống, sự tức giận trước kia đều biến mất.
Mặc dù những cái này không liên quan đến cô ta lắm, nhưng con người không phải luôn có hy vọng sao?
*****
Tối chủ nhật, ký túc xá nam thanh niên trí thức.
Lưu Lương ở ký túc xá uống rượu. Tôn Hữu Cương thấy vậy thì cũng rót một ly, tự cạn ly rồi hỏi anh ta: “Sao vậy hả? Một mình ngồi đây uống rượu giải sầu à? Hay Nhiêu Thiết Lan, Tiền Chí nói gì đó với cậu.”
Lưu Lương nghe xong câu này thì mặt đỏ lên, sự bất mãn uất hận dâng lên đến đầu.
Vài ngày trước anh ta có động lòng với Nhan Hoan, tìm bạn trai của Trần Mẫn Phân là Lý Tự giúp anh ta tìm Trần Mẫn Phân nghe ngóng, kết quả là bị chỉ trích.
Trần Mẫn Phân trầm mặt, nhìn gương mặt cô ta sưng đỏ, nói: “Nhiêu Thiết Lan, cô tỉnh táo lại một chút đi, Nhan Hoan và Lương Tuyết Cầm không liên quan gì đến cô. Nhất là Nhan Hoan, cô ấy mới đến một tháng thì cô cứ nói xấu sau lưng cô ấy làm gì vậy hả? Như vậy thì có gì tốt cho cô chứ? Cô cứ làm loạn như vậy thì sau khi mọi người về thành phố thì cô có thể còn lại gì chứ?”
Mặt Nhiêu Thiết Lan còn một chút dễ nhìn thì cũng trở nên méo mó. Cô ta cắn răng, một hồi lâu mới nói chuyện: “Tôi làm loạn cái gì chứ? Tôi chỉ kể lại mấy lời đồn đại của người ta thì hai người đó xông thẳng vào cho tôi hai bạt tai…”
Cô ta vừa nói vừa hận lại ấm ức, khóc thành tiếng.
Trần Mẫn Phân nhìn cô ta thảm hại thế kia thì cũng chẳng muốn nói với cô ta ai đúng ai sai, chỉ nắm lấy trọng điểm và quan hệ lợi ích.
Cô ấy nói: “Lời đồn đại của người ta sao? Ai đồn?”
Nhiêu Thiết Lan quay đầu đi.
Trần Mẫn Phân lạnh lùng cười, nói: “: Oan có đầu nợ có chủ, cô đã không cam lòng thì cứ nói thẳng ra. Không phải là cô muốn xem trò vui của Nhan Hoan sao? Nhìn cô ấy xem có dám vả cho cô thêm một bạt tai nữa không?”
“Chị không biết sao?”
Nhiêu Thiết Lan đột nhiên quay đầu trừng mắt với cô ấy, nói: “Ký túc xá của nam thanh niên trí thức, bọn họ đều đang đồn. Bạn trai của chị chẳng phải đang ở ký túc xá sao, chuyện này chị không biết sao?”
Trần Mẫn Phân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ai nói với cô?”
“Lưu Lương, Tôn Hữu Cương.”
Rốt cuộc thì Nhiêu Thiết Lan cũng không còn kiên nhẫn, nói: “Họ không phải là bạn cùng phòng với bạn trai chị sao. Chị đi hỏi bạn trai của chị chẳng phải là sẽ biết à?”
Tuổi Trần Mẫn Phân cũng không còn nhỏ, đã có một người bạn trai đã yêu đương bốn năm năm, là một nam thanh niên trí thức ở ký túc xá.
“Lưu Lương sao?”
Cuối cùng Trần Mẫn Phân cũng nắm được trọng điểm: “Cô bị anh ta lợi dụng rồi có biết không hả?”
Nút thắt của Nhan Hoan và Lưu Lương cô ấy biết rất rõ. Nhan Hoan vừa đến chưa được mấy ngày thì anh liền nhờ bạn trai cô ấy đến chỗ cô ấy nghe ngóng chuyện Nhan Hoan, nhưng cô ấy mặc kệ.
Sau này Nhan Hoan làm cho mấy nữ thanh niên trí thức bánh ngọt thì anh ta mua rất nhiều nguyên liệu đến nói với Nhan Hoan rằng cháu trai cháu gái trong nhà đều thích ăn bánh ngọt, nhờ cô giúp làm một chút để anh ta gửi về nhà. Nhan Hoan đương nhiên là từ chối thẳng thừng.
Sau này không nghĩ rằng người này không cần mặt mũi như vậy, vì chuyện này mà lại đồn đại ác miệng sau lưng Nhan Hoan.
… Đương nhiên trong đó sợ là cũng không thiếu Nhiêu Thiết Lan châm ngòi thổi lửa, cố ý chọn người có lòng ghen ghét.
Trần Mẫn Phân không muốn nhiều lời với cô ta, chỉ nói: “Tính tình Nhan Hoan tuyệt đối không nhu nhược, cô ấy mới đến, tôi khuyên cô vẫn nên an phận chút. Nếu không nếu làm loạn lên, trên hồ sơ ghi lại, ảnh hưởng đến chuyện tìm việc, về thành phố hoặc cơ hội lên đại học thì xem cô có kịp hối hận không.”
Nhiêu Thiết Lan nghe thấy vậy thì xìu xuống, sự tức giận trước kia đều biến mất.
Mặc dù những cái này không liên quan đến cô ta lắm, nhưng con người không phải luôn có hy vọng sao?
*****
Tối chủ nhật, ký túc xá nam thanh niên trí thức.
Lưu Lương ở ký túc xá uống rượu. Tôn Hữu Cương thấy vậy thì cũng rót một ly, tự cạn ly rồi hỏi anh ta: “Sao vậy hả? Một mình ngồi đây uống rượu giải sầu à? Hay Nhiêu Thiết Lan, Tiền Chí nói gì đó với cậu.”
Lưu Lương nghe xong câu này thì mặt đỏ lên, sự bất mãn uất hận dâng lên đến đầu.
Vài ngày trước anh ta có động lòng với Nhan Hoan, tìm bạn trai của Trần Mẫn Phân là Lý Tự giúp anh ta tìm Trần Mẫn Phân nghe ngóng, kết quả là bị chỉ trích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook