Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này con người xấu xí này đang chắn trước mặt Nhan Hoan. Thứ gì không dễ nhìn thì cô sẽ không nhìn nhiều lần. Nhan Hoan đang định làm như không thấy anh ta, quấn chặt khăn lại đi vào điểm thanh niên trí thức.

Ai ngờ cô vừa mới quấn khăn đi vài bước thì đôi giày dầu mỡ vái cái áo khoác kia lại vây trước mặt cô.

“Đồng chí Nhan Hoan.”

Đến cả giọng nói cũng là kiểu khiến cho người ta không thoải mái nổi, thật sự không xứng với tuyết lớn, còn không bằng nghe cái giọng lạnh như băng của tên họ Triệu kia.

Chỉ cần đẹp trai thì lạnh lùng một chút cô cũng thấy bình thường.

Nhan Hoan ngẩng đầu lên nhìn anh, Tiền Chí lại càng tiến về phía cô đụng đụng, sau đó đưa cho cô một vật. Nhan Hoan hơi híp mắt lại, là một cây dù.

Tiền Chí nói: “Tôi vừa đi ngang qua chỗ điểm thanh niên trí thức, từ xa trông thấy cô qua đây. Tuyết lớn như vậy mà cô lại không mang ô, lại nhớ đến mấy lần trước gặp cô, tuyết rơi dày cũng không mang ô. Nên tôi mới cầm cái này lại đưa cho cô, cô nhận đi. Một cô gái nhỏ không thể bị lạnh được, nếu bị lạnh thì sau này cũng không tốt cho sức khỏe.”

Nhan Hoan: “… Cảm ơn, tôi không sợ lạnh.”

Cô lười nói nhiều với anh ta, cũng mặc kệ anh ta phản ứng lại như thế nào, quay người bước nhanh vào điểm thanh niên trí thức.

Đêm hôm khuya khoắt như vậy, ở chỗ ký túc xá của nữ thanh niên trí thức dây dưa với người ta, nếu bị ai đó nhìn thấy thì nói thế nào cũng không rõ ràng được.

Chỉ trong chớp mắt đã không thấy Nhan Hoan đâu.

Trong vô thức Tiền Chí muốn đưa tay bắt lấy cô, nhưng trên tay còn nắm lấy cây dù không phải sao? Vì chậm nửa nhịp nên Nhan Hoan đã chạy đến cửa ký túc xá, nhảy vào trong.



Mà chờ anh ta kịp phản ứng lại thì cũng chỉ có thể đơ người nhìn qua cửa sân.

Lúc Triệu Thành Tích đi đến con dốc rồi quay đầu lại thì thấy Nhan Hoan ở cửa ký túc xá bị một người đàn ông chạy lại.

… Vừa rồi anh tức giận quay người rời đi, cũng không phải thực sự mặc kệ Nhan Hoan.

Anh đã nói sẽ đưa Nhan Hoan quay về ký túc xá an toàn thì tất nhiên sẽ làm được. Chỉ không ngờ đi mấy bước quay đầu lại thấy tình hình như vậy. Mắt anh rất tốt, dù là cách xa cả trăm mét cũng nhìn ra được người đó là Tiền Chí.

Anh mấp máy môi. Cũng may người ở phía xa cũng không dây dưa quá lâu, qua một lát anh đã thấy Nhan Hoan vào sân ký túc xá.

Anh nhìn cho đến lúc không thấy bóng dáng Nhan Hoan thì tên Tiền Chí kia còn đứng ở đó nhìn chằm chằm cửa ký túc xá. Đột nhiên trong lòng anh có một sự tức giận bốc lên.

… Anh vẫn luôn tự điều tiết cảm xúc rất tốt, hôm nay lại bị trêu chọc mấy lần.

Tâm trạng Triệu Thành Tích không khá lên được, đêm nay hút mấy điếu thuốc liên tục.

Nhưng Nhan Hoan lại như thể tìm được một lỗ hổng trong khi bị sương mù vây quanh rất lâu… Có thể giải quyết khó khăn bên ngoài, cũng có thể giải quyết được sự khó khăn của việc cơ thể có sự biến đổi.

Cô ngủ một giấc rất ngon, chỉ là giữa đêm tỉnh lại cảm thấy tim mình nóng hổi, đưa tay sờ ấn ký cánh hoa, quả nhiên cảm giác được nó nóng lên.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc đêm như xuyên thấu qua song cửa sổ, bóng đêm như nước, vô cùng an tĩnh. Nhưng có vẻ như nhịp tim dưới tay cô lại đập “bình bịch”.

Nhan Hoan ngủ một giấc rất ngon, ngày hôm sau lúc đến nhà chủ quản Dương không hiểu sao đã thấy thoải mái hơn nhiều.

Buổi trưa quả nhiên là có một cô gái mười lăm mười sáu tuổi đến đón cô. Cô gái đó là con gái của chủ quản Dương, tên Dương Lan Lan, là một cô gái hoạt bát vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương