[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường
-
Chương 18: Từ Chối. (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhan Quế Phân nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta cảm thấy mối hôn sự với chủ nhiệm Quách rất tốt, nhưng Tiểu Hoan còn nhỏ, chủ nhiệm Quách có hơi lớn tuổi, còn có hai đứa con. Trong lòng con bé không vui là bình thường, nhưng con bé luôn là một bình hồ lô nhàm chán, rất ít khi nói ra những ấm ức của mình…. Đây cũng là do lúc trước chúng ta xem nhẹ con bé. Ông suy nghĩ xem, mấy năm qua lúc nào nó cũng ngoan ngoãn nghe lời. Ông luôn coi trọng Kiến Lập, Kiến Huy, yêu thương Mỹ Châu… Tôi cũng không đúng, tôi nghĩ con bé là con gái ruột của ông, nhà này cũng là nhà của con bé rồi. Kiến Lập, Kiến Huy, Mỹ Châu là anh em ruột, nên tôi cũng không tránh được thiên vị Mỹ Nguyệt một chút… Mấy năm nay chúng ta đúng là đã khiến cho con bé chịu thiệt, nhưng đùng một cái thì con bé trở nên hữu ích. Chủ nhiệm Quách có thể giúp Kiến Lập về thành phố, lấy cái đó ra để muốn cưới con bé. Chúng ta thì biết con bé luôn nghe lời, biết nó thực ra không muốn gả, sợ làm mẹ kế cho con nhà người ta. Chúng ta cũng không khuyên con bé đàng hoàng, một mực ép nó gả cho chủ nhiệm Quách để đổi lấy lợi ích cho người trong nhà, vui vẻ chuẩn bị cho lễ cưới để gả con bé đi. Như vậy mới xảy ra chuyện như hôm nay…”
Nói đến đây thì Nhan Quế Phân thở dài, lại lau nước mắt. Những câu này không phải là bà ta muốn nói thay cho Nhan Hoan, bà ta cũng rất tức giận chuyện cô trốn đi, cảm thấy cô không hiểu chuyện. Nhưng lúc này trong nhà rối lên thì có thể làm được gì chứ? Quan trọng nhất vẫn nên làm yên lòng Thẩm Vinh Tổ trước, để ông ta có lòng áy náy, mới không chuyển sự tức giận lên người Mỹ Nguyệt của bà ta… Nghĩ đến đây thì trong lòng bà ta cũng rất rối rắm.
Bà ta nói: “Vinh Tổ, bây giờ chúng ta tức giận thì có thể làm được gì chứ? Chuyện hôn sự của nhà họ Quách chắc chắn không thể không thành được. Vì kế hoạch này chúng ta cần phải tính toán cẩn thận, làm sao để dỗ con bé về mới là chuyện đúng đắn. Nếu con bé ở bên kia xảy ra chuyện gì, hoặc là triệt để chết tâm với chúng ta mà không chịu trở về, đó mới là chuyện lớn.”
Thẩm Vinh Tổ nghe mấy câu trước của bà ta thì dòng suy nghĩ bị dời đi, hồi tưởng lại chuyện mấy chục năm trước, cảm xúc đúng là có hơi bình tĩnh lại, cũng có một chút lòng áy náy. Nhưng câu cuối cùng của Nhan Quế Phân “triệt để chết tâm với chúng ta, không chịu trở về” thì trong đầu ông ta nhớ lại câu ma chú của Nhan Hoan “Đừng có ý đồ gì với con, nếu không thì không có kết quả gì tốt đâu” thì lửa giận lại bốc lên đầu.
Chết tâm sao?
Đây là câu nói mà một đứa con gái bình thường nói với ba mình sao? Trong lòng cô nào có chút tình ba mẹ, tình anh chị em nào sao?
Trong lòng ông ta nổi lửa, nhưng rất biết nặng nhẹ. Dù cho thế nào cũng phải đưa cô quay về, để cô gả cho chủ nhiệm Quách. Mà ông ta không hề thân thiết với cô, chuyện này không thể thiếu vợ mình được. Cho nên ông ta kìm nén lửa giận, nói mấy câu trong điện thoại Nhan Hoan nói lại cho Nhan Quế Phân, rồi ông ta nói: “Bà nghe những lời con bé nói đi, có chút nhân tính nào không? Bà trông cậy gì vào việc con bé có thể vì nhà mình mà quay về kết hôn chứ?”
Nhan Quế Phân nghe Thẩm Vinh Tổ nói mà sửng sốt.
Lúc trước bà ta phát tiết sự tức giận với Nhan Hoan, sau đó điện thoại bị chồng cướp đi, cũng không nghe được Nhan Hoan trong điện thoại nói gì với chồng mình. Nào nghĩ được cô sẽ nói mấy câu như vậy chứ?
Bà nghĩ đến cô con gái nhỏ luôn nghe lời, thậm chí là có chút nhu nhược, không dám tin vào tai mình.
“Cái này…”
Nhan Quế Phân nói nhỏ nhẹ: “Chúng ta cảm thấy mối hôn sự với chủ nhiệm Quách rất tốt, nhưng Tiểu Hoan còn nhỏ, chủ nhiệm Quách có hơi lớn tuổi, còn có hai đứa con. Trong lòng con bé không vui là bình thường, nhưng con bé luôn là một bình hồ lô nhàm chán, rất ít khi nói ra những ấm ức của mình…. Đây cũng là do lúc trước chúng ta xem nhẹ con bé. Ông suy nghĩ xem, mấy năm qua lúc nào nó cũng ngoan ngoãn nghe lời. Ông luôn coi trọng Kiến Lập, Kiến Huy, yêu thương Mỹ Châu… Tôi cũng không đúng, tôi nghĩ con bé là con gái ruột của ông, nhà này cũng là nhà của con bé rồi. Kiến Lập, Kiến Huy, Mỹ Châu là anh em ruột, nên tôi cũng không tránh được thiên vị Mỹ Nguyệt một chút… Mấy năm nay chúng ta đúng là đã khiến cho con bé chịu thiệt, nhưng đùng một cái thì con bé trở nên hữu ích. Chủ nhiệm Quách có thể giúp Kiến Lập về thành phố, lấy cái đó ra để muốn cưới con bé. Chúng ta thì biết con bé luôn nghe lời, biết nó thực ra không muốn gả, sợ làm mẹ kế cho con nhà người ta. Chúng ta cũng không khuyên con bé đàng hoàng, một mực ép nó gả cho chủ nhiệm Quách để đổi lấy lợi ích cho người trong nhà, vui vẻ chuẩn bị cho lễ cưới để gả con bé đi. Như vậy mới xảy ra chuyện như hôm nay…”
Nói đến đây thì Nhan Quế Phân thở dài, lại lau nước mắt. Những câu này không phải là bà ta muốn nói thay cho Nhan Hoan, bà ta cũng rất tức giận chuyện cô trốn đi, cảm thấy cô không hiểu chuyện. Nhưng lúc này trong nhà rối lên thì có thể làm được gì chứ? Quan trọng nhất vẫn nên làm yên lòng Thẩm Vinh Tổ trước, để ông ta có lòng áy náy, mới không chuyển sự tức giận lên người Mỹ Nguyệt của bà ta… Nghĩ đến đây thì trong lòng bà ta cũng rất rối rắm.
Bà ta nói: “Vinh Tổ, bây giờ chúng ta tức giận thì có thể làm được gì chứ? Chuyện hôn sự của nhà họ Quách chắc chắn không thể không thành được. Vì kế hoạch này chúng ta cần phải tính toán cẩn thận, làm sao để dỗ con bé về mới là chuyện đúng đắn. Nếu con bé ở bên kia xảy ra chuyện gì, hoặc là triệt để chết tâm với chúng ta mà không chịu trở về, đó mới là chuyện lớn.”
Thẩm Vinh Tổ nghe mấy câu trước của bà ta thì dòng suy nghĩ bị dời đi, hồi tưởng lại chuyện mấy chục năm trước, cảm xúc đúng là có hơi bình tĩnh lại, cũng có một chút lòng áy náy. Nhưng câu cuối cùng của Nhan Quế Phân “triệt để chết tâm với chúng ta, không chịu trở về” thì trong đầu ông ta nhớ lại câu ma chú của Nhan Hoan “Đừng có ý đồ gì với con, nếu không thì không có kết quả gì tốt đâu” thì lửa giận lại bốc lên đầu.
Chết tâm sao?
Đây là câu nói mà một đứa con gái bình thường nói với ba mình sao? Trong lòng cô nào có chút tình ba mẹ, tình anh chị em nào sao?
Trong lòng ông ta nổi lửa, nhưng rất biết nặng nhẹ. Dù cho thế nào cũng phải đưa cô quay về, để cô gả cho chủ nhiệm Quách. Mà ông ta không hề thân thiết với cô, chuyện này không thể thiếu vợ mình được. Cho nên ông ta kìm nén lửa giận, nói mấy câu trong điện thoại Nhan Hoan nói lại cho Nhan Quế Phân, rồi ông ta nói: “Bà nghe những lời con bé nói đi, có chút nhân tính nào không? Bà trông cậy gì vào việc con bé có thể vì nhà mình mà quay về kết hôn chứ?”
Nhan Quế Phân nghe Thẩm Vinh Tổ nói mà sửng sốt.
Lúc trước bà ta phát tiết sự tức giận với Nhan Hoan, sau đó điện thoại bị chồng cướp đi, cũng không nghe được Nhan Hoan trong điện thoại nói gì với chồng mình. Nào nghĩ được cô sẽ nói mấy câu như vậy chứ?
Bà nghĩ đến cô con gái nhỏ luôn nghe lời, thậm chí là có chút nhu nhược, không dám tin vào tai mình.
“Cái này…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook