[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường
-
Chương 13: Suy Nghĩ Vớ Vẩn Cái Gì Vậy Hả? (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này Nhan Hoan cầm đến một cái bánh, quay đầu nói mấy câu với Trần Mẫn Phân. Sau đó cô dùng dao chia chiếc bánh hoa mai thành mấy phần nhỏ, mời các thanh niên trí thức ở phòng ký túc xá khác cùng nếm thử. Cô ngại ngùng nói với mọi người: “Hôm nay là ngày đầu tiên em làm thử, cũng không biết có ngon hay không nên làm hơi ít, không thể chia nhiều cho mọi người được. Qua hai ngày nữa, nếu như mọi người có hứng thú thì chúng ta cùng nhau đi mua nguyên liệu rồi em sẽ làm cho mọi người ăn.”
Mọi người không nén được sự tò mò, bóp miếng bánh mềm, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi. Miếng bánh trong trẻo lại ngon miệng, cắn xong thì dưới răng còn để lại mùi hương, đúng là chưa thực sự thỏa mãn. Ai ai cũng rối rít nói: “Ăn ngon quá, ngon hơn bánh bên tổ thực phẩm và nhà ăn bán nhiều. Tuần sau cùng nhau làm nhé, Nhan Hoan à, em không được thất hứa với mọi người đâu.”
Chỉ để lại Nhiêu Thiết Lan đứng đó trên mặt nửa xanh nửa đỏ, cô ta cũng muốn bước lên ăn một miếng, nhưng lại không có mặt mũi nào. Sau một lúc do dự thì cũng định mặt dày mày dạn làm như không có gì mà đi qua đó thì đĩa cũng đã rỗng rồi.
Nhan Hoan cầm tám chiếc bánh hoa mai trong suốt bỏ vào trong dĩa, rồi lại để vào trong giỏ trúc, cầm khăn trải lên, mang nó ra khỏi nhà.
Chờ Nhan Hoan, Trần Mẫn Phân, Lương Tuyết Cầm, Vương Thiến Thiến đều đi cả thì Nhiêu Thiết Lan trong lòng còn bất bình, oán hận, nói: “Nhìn diễn xuất kia đi, mới đến mấy ngày đã biết tự mình làm bánh ngọt mang ra ngoài. Ai mà biết được đi làm gì chứ?”
Những người khác nghe như vậy đều chẳng muốn để ý đến cô ta, lao nhao rời đi.
Một người thanh niên trí thức lớn tuổi cùng phòng ký túc xá với cô ta nói: “Em bớt tranh cãi đi, em không nghe nói cô ấy là cháu gái của tổ trưởng Nhan ở bên đồn điền bị điều đi sao. Tổ trưởng Nhan làm việc ở đây mấy chục năm, ở đây cô ấy chắc chắn quen biết với rất nhiều người lớn. Cô ấy đi gặp bọn họ thì có gì phải bàn chứ?”
Nhiêu Thiết Lan mới biết có chuyện như vậy thì lập tức ngập miệng lại, chỉ còn cảm thấy hối hận.
Nhan Hoan không biết những chuyện sau đó, cô mang bánh ngọt đến ký túc xá của đội công trình. Cô hỏi người ta xem nhà thím Liêu ở đâu.
Sư phó Liêu và bọn nhỏ không ở nhà, chỉ có thím Liêu ở nhà. Thím Liêu đột nhiên thấy một cô gái xinh đẹp lội tuyết đến nhà mình thì rất ngạc nhiên. Nhan Hoan giải thích một hồi, rồi nói: “Ngày đó nếu không có sư phó Liêu và đội trưởng Triệu thì cháu đã nhốt ở chỗ công xã bên kia, không biết là phải bị nhốt bao lâu, chịu khổ sở thế nào nữa. Sau khi đến nông trường thì em luôn ghi nhớ chuyện này, nghĩ rằng nhất định phải đến tạ ơn. Nhưng cũng gần đây cuộc sống của em mới ổn định, xin thím đừng trách cháu thất lễ là được.”
Cô nói xong thì mang bánh hoa mai trong giỏ ra, nói: “Mấy chiếc bánh hoa mai này là em tự tay làm, nghĩ làm bác với bọn nhỏ có thể thích nên đặc biệt làm nó, xin chị đừng ghét bỏ. Còn nữa, em là một cô gái, khó mang những thứ này đến chỗ của đội trưởng Triệu và sư phó Tiểu Trần, xin chị chuyển chút lòng biết ơn này của cháu cho họ.”
Ngày hôm đó mấy người sư phó Liêu đưa người về thì thím Liêu có biết. Lúc quay về sư phó Liêu đã nói: Cũng sắp đến tết rồi, tuyết rơi nặng hạt, một cô gái xuống nông thôn thật không dễ dàng gì.
Nhưng chuyện mấy người sư phó Liêu cho người ta quá giang là chuyện bình thường, quay về ông cũng hay nói, thím Liêu cũng không để ý, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, còn rất biết lễ nghĩa… Hơn nửa năm nay, cho người đi nhờ là chuyện nhỏ, nhưng người ta đường đường chính chính mang đồ tới cửa cảm ơn thì là lần đầu tiên.
Lúc này Nhan Hoan cầm đến một cái bánh, quay đầu nói mấy câu với Trần Mẫn Phân. Sau đó cô dùng dao chia chiếc bánh hoa mai thành mấy phần nhỏ, mời các thanh niên trí thức ở phòng ký túc xá khác cùng nếm thử. Cô ngại ngùng nói với mọi người: “Hôm nay là ngày đầu tiên em làm thử, cũng không biết có ngon hay không nên làm hơi ít, không thể chia nhiều cho mọi người được. Qua hai ngày nữa, nếu như mọi người có hứng thú thì chúng ta cùng nhau đi mua nguyên liệu rồi em sẽ làm cho mọi người ăn.”
Mọi người không nén được sự tò mò, bóp miếng bánh mềm, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi. Miếng bánh trong trẻo lại ngon miệng, cắn xong thì dưới răng còn để lại mùi hương, đúng là chưa thực sự thỏa mãn. Ai ai cũng rối rít nói: “Ăn ngon quá, ngon hơn bánh bên tổ thực phẩm và nhà ăn bán nhiều. Tuần sau cùng nhau làm nhé, Nhan Hoan à, em không được thất hứa với mọi người đâu.”
Chỉ để lại Nhiêu Thiết Lan đứng đó trên mặt nửa xanh nửa đỏ, cô ta cũng muốn bước lên ăn một miếng, nhưng lại không có mặt mũi nào. Sau một lúc do dự thì cũng định mặt dày mày dạn làm như không có gì mà đi qua đó thì đĩa cũng đã rỗng rồi.
Nhan Hoan cầm tám chiếc bánh hoa mai trong suốt bỏ vào trong dĩa, rồi lại để vào trong giỏ trúc, cầm khăn trải lên, mang nó ra khỏi nhà.
Chờ Nhan Hoan, Trần Mẫn Phân, Lương Tuyết Cầm, Vương Thiến Thiến đều đi cả thì Nhiêu Thiết Lan trong lòng còn bất bình, oán hận, nói: “Nhìn diễn xuất kia đi, mới đến mấy ngày đã biết tự mình làm bánh ngọt mang ra ngoài. Ai mà biết được đi làm gì chứ?”
Những người khác nghe như vậy đều chẳng muốn để ý đến cô ta, lao nhao rời đi.
Một người thanh niên trí thức lớn tuổi cùng phòng ký túc xá với cô ta nói: “Em bớt tranh cãi đi, em không nghe nói cô ấy là cháu gái của tổ trưởng Nhan ở bên đồn điền bị điều đi sao. Tổ trưởng Nhan làm việc ở đây mấy chục năm, ở đây cô ấy chắc chắn quen biết với rất nhiều người lớn. Cô ấy đi gặp bọn họ thì có gì phải bàn chứ?”
Nhiêu Thiết Lan mới biết có chuyện như vậy thì lập tức ngập miệng lại, chỉ còn cảm thấy hối hận.
Nhan Hoan không biết những chuyện sau đó, cô mang bánh ngọt đến ký túc xá của đội công trình. Cô hỏi người ta xem nhà thím Liêu ở đâu.
Sư phó Liêu và bọn nhỏ không ở nhà, chỉ có thím Liêu ở nhà. Thím Liêu đột nhiên thấy một cô gái xinh đẹp lội tuyết đến nhà mình thì rất ngạc nhiên. Nhan Hoan giải thích một hồi, rồi nói: “Ngày đó nếu không có sư phó Liêu và đội trưởng Triệu thì cháu đã nhốt ở chỗ công xã bên kia, không biết là phải bị nhốt bao lâu, chịu khổ sở thế nào nữa. Sau khi đến nông trường thì em luôn ghi nhớ chuyện này, nghĩ rằng nhất định phải đến tạ ơn. Nhưng cũng gần đây cuộc sống của em mới ổn định, xin thím đừng trách cháu thất lễ là được.”
Cô nói xong thì mang bánh hoa mai trong giỏ ra, nói: “Mấy chiếc bánh hoa mai này là em tự tay làm, nghĩ làm bác với bọn nhỏ có thể thích nên đặc biệt làm nó, xin chị đừng ghét bỏ. Còn nữa, em là một cô gái, khó mang những thứ này đến chỗ của đội trưởng Triệu và sư phó Tiểu Trần, xin chị chuyển chút lòng biết ơn này của cháu cho họ.”
Ngày hôm đó mấy người sư phó Liêu đưa người về thì thím Liêu có biết. Lúc quay về sư phó Liêu đã nói: Cũng sắp đến tết rồi, tuyết rơi nặng hạt, một cô gái xuống nông thôn thật không dễ dàng gì.
Nhưng chuyện mấy người sư phó Liêu cho người ta quá giang là chuyện bình thường, quay về ông cũng hay nói, thím Liêu cũng không để ý, không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, còn rất biết lễ nghĩa… Hơn nửa năm nay, cho người đi nhờ là chuyện nhỏ, nhưng người ta đường đường chính chính mang đồ tới cửa cảm ơn thì là lần đầu tiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook