[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường
-
Chương 1: Đi nhờ xe (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cuối năm 1976.
Mùa đông ở Đại Tây Bắc vẫn luôn lạnh vô cùng. Trước ngày đông chí, suốt hơn nửa tháng, tuyết rơi không ngừng, làm toàn bộ chốn hoang dã đều được vùi chôn dưới những mảng tuyết lớn tạo thành một màu trắng xóa.
Nông trường Hồng Tinh sở hữu diện tích đến hơn ngàn mẫu đất, nhưng đứng giữa một quãng đồng trống không như vậy thì nó cũng chỉ trông như một điểm chấm trắng đột nhiên điểm lên mà thôi.
Nhan Hoan ngồi trên tàu lửa suốt một ngày một đêm, sau đó đổi phương tiện di chuyển thành ô tô, ngồi thêm nửa ngày nữa mới đến công xã Thanh Mộc.
Nhan Hoan cầm theo thư giới thiệu đi tìm phòng đón khách của công xã để hỏi thăm có phương tiện nào để di chuyển đến nông trường Hồng Tinh hay không.
Nhân viên đón khách của công xã Thanh Mộc nhìn thư giới thiệu trên tay một lát rồi lại nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt mình... Mặc dù do thời tiết lạnh cho nên người đối diện che kín mít như một con gấu nhỏ với chiếc khăn quàng cổ bằng nhung rất to và cái mũ lông cừu, cả khuôn mặt cô đều được che chắn rất kĩ càng nhưng vẫn có thể nhìn ra là một cô gái nhỏ của gia đình. Trên lá thư giới thiệu này còn ghi cô mới mười chín tuổi, đồng chí Nhan Hoan, tên đầy đủ là Thẩm Nhan Hoan, được phân công là đồng chí thanh niên trí thức đến nông trường Hồng Tinh.
Chuyện này quả thật hiếm thấy, năm nay đều là những đồng chí thanh niên trí thức giá tìm cách muốn vào thành phố, làm gì có thanh niên trí thức trẻ lại muốn xuống nông thông đâu.
Hơn nữa lúc này lại gần đến giao thừa, một mình một người vượt qua cơn mưa tuyết mà đến đây cơ à?
Nhân viên đón khách xem đi xem lại thư giới thiệu, lại nhìn kỹ người đối diện thêm lần nữa. Lúc này người nhân viên mới phát hiện mặc dù đối phương che chắn rấy kĩ nhưng loáng thoáng vẫn để lộ đôi mắt xinh đẹp vô cùng, một đôi mắt đen nhánh tròn trịa, thanh thuần như làn nước tuyết tan chảy qua tảng đá quý vậy. Đôi mắt vừa đen, vừa sáng, hàng lông mi dài, cong vút, tưởng như chỉ cần một bông tuyết đậu lên đó là đã làm hàng mi rung động lúc đầu, hơn nữa còn thoáng lộ ra một làn da trắng nõn.
Chỉ sợ rằng đây chính là một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp.
Thế mà cô gái này lại muốn xuống nông thôn, chuyện lạ này càng làm cho lòng người cảm thấy quái lạ.
Làm thế nào mà cô đến được đây?
Bình thường trên tuyến đường từ công xã Thanh Mộc đến nông trường Hồng Tinh không hề có phương tiện giao thông nào, chỉ có xe vận tải của công trường, ngoại trừ máy kéo và loại xe la nhỏ ra thì trong thời tiết thế này, chuyện tìm ra xe để di chuyển cũng không hề dễ dàng.
Thế mà một cô gái như thế này... chạy từ thành phố Thanh Châu đến công xã Thanh Mộc đã khó, hơn nữa lúc này tuyết lại còn rơi nặng hạt, nên chuyện ở lại ở công xã bên này còn không biết phải gặp khó khăn bao lâu. Nhân viên đón khách cảm thấy đồng cảm với cô, lập tức muốn tìm cách giúp cô giải quyết khó khăn này.
Anh ta cau mày, đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi quay đầu nhìn sang hướng bên cạnh. Bên kia là ba nam đồng chí đang mặc đồ đồng phục ngồi với nhau, một người hơi lớn tuổi hơn hai người còn lại.
Trên thực tế, trong thời tiết trời lạnh như vậy, chuyện một cô gái nhỏ gia nhập công xã cũng rất thu hút. Ba người kia cũng đã sớm nghe được cuộc nói chuyện của Nhan Hoan và nhân viên công xã. Lúc nhân viên nhìn về hướng của bọn họ, họ cũng cùng lúc nhìn sang xem bên này, chỉ có điều họ không mở lời mà thôi.
Nhân viên đón khách vừa nở nụ cười đã chào hỏi người đồng chí lớn tuổi: "Đồng chí này, tôi nhớ mọi người đều đến từ nông trường Hồng Tinh, trên đường mọi người trở về có thể dẫn theo vị đồng chí thanh niên trí thức này được không? Là thanh niên trí thức được thành phố Thanh Châu cử đến đấy."
Anh ta vừa nói chuyện, vừa giải thích với Nhan Hoan: "Đồng chí Nhan, bọn họ đều là đồng chí của nông trường Hồng Tinh đến đây để làm ở công trình Đê Sông, hỗ trợ nông trường Đê Sông làm mới đội công trình. Trước kia, họ đều là thành viên của đội công trình, đều là những người đáng để tin tưởng. Họ có thể giúp đưa cô đến nông trường, so với việc cô tự mình tìm xe thì thuận tiện lại an toàn nhiều. Trong thời tiết lúc này, cũng không dễ dàng để cô tìm người chở đến nông trường, nếu như có tìm được cũng không an toàn."
Cuối năm 1976.
Mùa đông ở Đại Tây Bắc vẫn luôn lạnh vô cùng. Trước ngày đông chí, suốt hơn nửa tháng, tuyết rơi không ngừng, làm toàn bộ chốn hoang dã đều được vùi chôn dưới những mảng tuyết lớn tạo thành một màu trắng xóa.
Nông trường Hồng Tinh sở hữu diện tích đến hơn ngàn mẫu đất, nhưng đứng giữa một quãng đồng trống không như vậy thì nó cũng chỉ trông như một điểm chấm trắng đột nhiên điểm lên mà thôi.
Nhan Hoan ngồi trên tàu lửa suốt một ngày một đêm, sau đó đổi phương tiện di chuyển thành ô tô, ngồi thêm nửa ngày nữa mới đến công xã Thanh Mộc.
Nhan Hoan cầm theo thư giới thiệu đi tìm phòng đón khách của công xã để hỏi thăm có phương tiện nào để di chuyển đến nông trường Hồng Tinh hay không.
Nhân viên đón khách của công xã Thanh Mộc nhìn thư giới thiệu trên tay một lát rồi lại nhìn cô gái nhỏ đứng trước mặt mình... Mặc dù do thời tiết lạnh cho nên người đối diện che kín mít như một con gấu nhỏ với chiếc khăn quàng cổ bằng nhung rất to và cái mũ lông cừu, cả khuôn mặt cô đều được che chắn rất kĩ càng nhưng vẫn có thể nhìn ra là một cô gái nhỏ của gia đình. Trên lá thư giới thiệu này còn ghi cô mới mười chín tuổi, đồng chí Nhan Hoan, tên đầy đủ là Thẩm Nhan Hoan, được phân công là đồng chí thanh niên trí thức đến nông trường Hồng Tinh.
Chuyện này quả thật hiếm thấy, năm nay đều là những đồng chí thanh niên trí thức giá tìm cách muốn vào thành phố, làm gì có thanh niên trí thức trẻ lại muốn xuống nông thông đâu.
Hơn nữa lúc này lại gần đến giao thừa, một mình một người vượt qua cơn mưa tuyết mà đến đây cơ à?
Nhân viên đón khách xem đi xem lại thư giới thiệu, lại nhìn kỹ người đối diện thêm lần nữa. Lúc này người nhân viên mới phát hiện mặc dù đối phương che chắn rấy kĩ nhưng loáng thoáng vẫn để lộ đôi mắt xinh đẹp vô cùng, một đôi mắt đen nhánh tròn trịa, thanh thuần như làn nước tuyết tan chảy qua tảng đá quý vậy. Đôi mắt vừa đen, vừa sáng, hàng lông mi dài, cong vút, tưởng như chỉ cần một bông tuyết đậu lên đó là đã làm hàng mi rung động lúc đầu, hơn nữa còn thoáng lộ ra một làn da trắng nõn.
Chỉ sợ rằng đây chính là một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp.
Thế mà cô gái này lại muốn xuống nông thôn, chuyện lạ này càng làm cho lòng người cảm thấy quái lạ.
Làm thế nào mà cô đến được đây?
Bình thường trên tuyến đường từ công xã Thanh Mộc đến nông trường Hồng Tinh không hề có phương tiện giao thông nào, chỉ có xe vận tải của công trường, ngoại trừ máy kéo và loại xe la nhỏ ra thì trong thời tiết thế này, chuyện tìm ra xe để di chuyển cũng không hề dễ dàng.
Thế mà một cô gái như thế này... chạy từ thành phố Thanh Châu đến công xã Thanh Mộc đã khó, hơn nữa lúc này tuyết lại còn rơi nặng hạt, nên chuyện ở lại ở công xã bên này còn không biết phải gặp khó khăn bao lâu. Nhân viên đón khách cảm thấy đồng cảm với cô, lập tức muốn tìm cách giúp cô giải quyết khó khăn này.
Anh ta cau mày, đột nhiên nghĩ đến cái gì rồi quay đầu nhìn sang hướng bên cạnh. Bên kia là ba nam đồng chí đang mặc đồ đồng phục ngồi với nhau, một người hơi lớn tuổi hơn hai người còn lại.
Trên thực tế, trong thời tiết trời lạnh như vậy, chuyện một cô gái nhỏ gia nhập công xã cũng rất thu hút. Ba người kia cũng đã sớm nghe được cuộc nói chuyện của Nhan Hoan và nhân viên công xã. Lúc nhân viên nhìn về hướng của bọn họ, họ cũng cùng lúc nhìn sang xem bên này, chỉ có điều họ không mở lời mà thôi.
Nhân viên đón khách vừa nở nụ cười đã chào hỏi người đồng chí lớn tuổi: "Đồng chí này, tôi nhớ mọi người đều đến từ nông trường Hồng Tinh, trên đường mọi người trở về có thể dẫn theo vị đồng chí thanh niên trí thức này được không? Là thanh niên trí thức được thành phố Thanh Châu cử đến đấy."
Anh ta vừa nói chuyện, vừa giải thích với Nhan Hoan: "Đồng chí Nhan, bọn họ đều là đồng chí của nông trường Hồng Tinh đến đây để làm ở công trình Đê Sông, hỗ trợ nông trường Đê Sông làm mới đội công trình. Trước kia, họ đều là thành viên của đội công trình, đều là những người đáng để tin tưởng. Họ có thể giúp đưa cô đến nông trường, so với việc cô tự mình tìm xe thì thuận tiện lại an toàn nhiều. Trong thời tiết lúc này, cũng không dễ dàng để cô tìm người chở đến nông trường, nếu như có tìm được cũng không an toàn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook