Thập Niên 70 Mỹ Nhân Kiều Mềm
-
Chương 46: Cảm Thấy Kỳ Lạ
An Mai Tuyết không hiểu vấn đề ở đâu, rõ ràng trước đó mọi chuyện vẫn còn tốt đẹp, cô ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nghi ngờ lớn nhất với Dương Thụ Ảnh.
Đứng trước của lớn của Dương gia, rất lâu sau đó vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Dương Thụ Ảnh xuất hiện, trong lòng cô ta đã gấp không chịu được, thậm chí cô ta còn nghi ngờ có phải Dương Thụ Ảnh đã cướp mất bàn tay vàng hay không nên mới có tật giật mình mà không dám ra gặp cô ta.
Lông mày An Mai Tuyết cau lại, ánh mắt độc ác nhưng rất lo lắng, móng tay cô ta đâm vào da thịt mà vẫn không thấy đau.
Đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng của Dương Thụ Ảnh xuất hiện, An Mai Tuyết mất hết kiên nhẫn, cô ta đẩy Dương Kiến Chương ra muốn xông vào.
Dương Kiến Chương không có đề phòng nên bị đầy ra, anh ta lảo đảo lùi lại một bước.
Hiển nhiên anh ta không ngờ một nữ thanh niên trí thức sẽ ra tay như vậy. Thấy An Mai Tuyết muốn xông vào nhà mình, Dương Kiến Chương vừa muốn mở miệng thì giọng nói không dễ nghe của mẹ Dương đã truyền đến từ xa: “Thanh niên trí thức An, cô muốn làm gì? Đây là nhà tôi, cô xô đẩy con trai tôi làm gì?”
Đi theo mẹ Dương đến còn có Hồng Tiểu Quyên và Vương Dung, hai người cũng phụ họa theo.
Không phải trong thôn thường nói vị thanh niên trí thức họ An này rất lễ phép sao? Làm sao lại động ta với chú nhỏ thế này?
Hai người họ cảm thấy rất kỳ lạ.
An Mai Tuyết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với mẹ Dương: “Thím Dương, cháu tìm Thụ Ảnh thật sự có việc gấp, thím để cho cậu ấy ra gặp cháu một lần được không?”
Tuy mẹ Dương là nông dân nhưng đã sống nhiều năm như vậy, ánh mắt cũng xem như biết nhìn người.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người gọi là thanh niên trí thức An này, bà đã không ưa thích cô ta, bà cảm thấy cô gái này quá nhiều ý đồ, trong khi con gái của bà lại không suy nghĩ cẩn thận nên bà thật sự không muốn con gái mình đi chúng với vị thanh niên trí thức An này.
Mẹ Dương không hề do dự từ chối: “Trời đã tối thế này rồi, con gái tôi vẫn phải giúp gia đình làm việc, nào có ở không mà ra ngoài với cô?”
An Mai Tuyết nghiêm mặt, cô ta không tìm được cớ, chỉ có thể lập lại liên tục: “Thím Dương, cháu tìm Thụ Ảnh thật sự là có chuyện gấp. Thím bảo cậu ấy ra đây đi, cháu và cậu ấy đứng ở ngay cửa này nói vài câu thôi cũng được.”
Vừa nói cô ta vừa lớn tiếng gọi tên Dương Thụ Ảnh, gọi đến mức khiến mặt mày mẹ Dương đen xì.
Trong thôn hàng xóm ở gần nhau, có người nghe được trước cửa Dương gia có chuyện nên cố ý nhìn sang vài lần.
Trong phòng mình, Dương Thụ Ảnh nghe thấy thì cũng chỉ im lặng. Xem ra cô gái nữ phụ này mất đi bàn tay vàng nên thật sự rất gấp.
Dương Thụ Ảnh còn đang lo lắng mẹ Dương sẽ không đối phó nổi An Mai Tuyết thì không lâu sau đó cô đã nghe tiếng đóng cửa “bằng” một tiếng từ ngoài cửa lớn.
Trong lòng Dương Thụ Ảnh rất tò mò, cô đứng ở cửa vụng trộm nhìn thêm vài lần, vừa khéo bị mẹ Dương trở về bắt lấy.
“Mẹ, em gái chắc chắn còn nhớ thanh niên trí thức Tưởng.”
“Mẹ, hay là chúng ta nhanh chóng tìm đối tượng cho em gái đi! Nếu em gái lại dây dưa với thanh niên trí thức Tưởng kia thì phải làm sao?”
Hay lắm!
Người của cô bây giờ cũng đã ở đây rồi, còn muốn thổi gió khiến mẹ Dương mau chóng gả cô ra ngoài.
Anh cả Dương gia dù không nỡ em gái nhà mình nhưng anh ta cũng rất lo lắng: “Lỡ như sau này danh tiếng của em gái càng ngày càng kém, muốn tìm người trong sạch để gả em gái cũng không dễ dàng.”
Lời này có thể đã chạm vào đáy lòng mẹ Dương, dù nằm mơ mẹ Dương cũng muốn tìm cho con gái mình một đối tượng tốt, có điều kiện có nhân phẩm, giống như vị sĩ quan kia đúng là cực kỳ không tệ.
Đứng trước của lớn của Dương gia, rất lâu sau đó vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Dương Thụ Ảnh xuất hiện, trong lòng cô ta đã gấp không chịu được, thậm chí cô ta còn nghi ngờ có phải Dương Thụ Ảnh đã cướp mất bàn tay vàng hay không nên mới có tật giật mình mà không dám ra gặp cô ta.
Lông mày An Mai Tuyết cau lại, ánh mắt độc ác nhưng rất lo lắng, móng tay cô ta đâm vào da thịt mà vẫn không thấy đau.
Đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng của Dương Thụ Ảnh xuất hiện, An Mai Tuyết mất hết kiên nhẫn, cô ta đẩy Dương Kiến Chương ra muốn xông vào.
Dương Kiến Chương không có đề phòng nên bị đầy ra, anh ta lảo đảo lùi lại một bước.
Hiển nhiên anh ta không ngờ một nữ thanh niên trí thức sẽ ra tay như vậy. Thấy An Mai Tuyết muốn xông vào nhà mình, Dương Kiến Chương vừa muốn mở miệng thì giọng nói không dễ nghe của mẹ Dương đã truyền đến từ xa: “Thanh niên trí thức An, cô muốn làm gì? Đây là nhà tôi, cô xô đẩy con trai tôi làm gì?”
Đi theo mẹ Dương đến còn có Hồng Tiểu Quyên và Vương Dung, hai người cũng phụ họa theo.
Không phải trong thôn thường nói vị thanh niên trí thức họ An này rất lễ phép sao? Làm sao lại động ta với chú nhỏ thế này?
Hai người họ cảm thấy rất kỳ lạ.
An Mai Tuyết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói với mẹ Dương: “Thím Dương, cháu tìm Thụ Ảnh thật sự có việc gấp, thím để cho cậu ấy ra gặp cháu một lần được không?”
Tuy mẹ Dương là nông dân nhưng đã sống nhiều năm như vậy, ánh mắt cũng xem như biết nhìn người.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người gọi là thanh niên trí thức An này, bà đã không ưa thích cô ta, bà cảm thấy cô gái này quá nhiều ý đồ, trong khi con gái của bà lại không suy nghĩ cẩn thận nên bà thật sự không muốn con gái mình đi chúng với vị thanh niên trí thức An này.
Mẹ Dương không hề do dự từ chối: “Trời đã tối thế này rồi, con gái tôi vẫn phải giúp gia đình làm việc, nào có ở không mà ra ngoài với cô?”
An Mai Tuyết nghiêm mặt, cô ta không tìm được cớ, chỉ có thể lập lại liên tục: “Thím Dương, cháu tìm Thụ Ảnh thật sự là có chuyện gấp. Thím bảo cậu ấy ra đây đi, cháu và cậu ấy đứng ở ngay cửa này nói vài câu thôi cũng được.”
Vừa nói cô ta vừa lớn tiếng gọi tên Dương Thụ Ảnh, gọi đến mức khiến mặt mày mẹ Dương đen xì.
Trong thôn hàng xóm ở gần nhau, có người nghe được trước cửa Dương gia có chuyện nên cố ý nhìn sang vài lần.
Trong phòng mình, Dương Thụ Ảnh nghe thấy thì cũng chỉ im lặng. Xem ra cô gái nữ phụ này mất đi bàn tay vàng nên thật sự rất gấp.
Dương Thụ Ảnh còn đang lo lắng mẹ Dương sẽ không đối phó nổi An Mai Tuyết thì không lâu sau đó cô đã nghe tiếng đóng cửa “bằng” một tiếng từ ngoài cửa lớn.
Trong lòng Dương Thụ Ảnh rất tò mò, cô đứng ở cửa vụng trộm nhìn thêm vài lần, vừa khéo bị mẹ Dương trở về bắt lấy.
“Mẹ, em gái chắc chắn còn nhớ thanh niên trí thức Tưởng.”
“Mẹ, hay là chúng ta nhanh chóng tìm đối tượng cho em gái đi! Nếu em gái lại dây dưa với thanh niên trí thức Tưởng kia thì phải làm sao?”
Hay lắm!
Người của cô bây giờ cũng đã ở đây rồi, còn muốn thổi gió khiến mẹ Dương mau chóng gả cô ra ngoài.
Anh cả Dương gia dù không nỡ em gái nhà mình nhưng anh ta cũng rất lo lắng: “Lỡ như sau này danh tiếng của em gái càng ngày càng kém, muốn tìm người trong sạch để gả em gái cũng không dễ dàng.”
Lời này có thể đã chạm vào đáy lòng mẹ Dương, dù nằm mơ mẹ Dương cũng muốn tìm cho con gái mình một đối tượng tốt, có điều kiện có nhân phẩm, giống như vị sĩ quan kia đúng là cực kỳ không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook