Thập Niên 70 Mỹ Nhân Kiều Mềm
Chương 44: Muốn Ở Bao Lâu Thì Ở

Lần này mẹ Dương mới chịu từ bỏ, tuy vẫn không cam tâm: “Mẹ đã ở nông thôn nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người có dáng dấp và có tinh thần như thế, người cũng vô cùng lễ phép và kiên nhẫn.”

Sao lại không thể trở thành con rể?

Mãi cho đến khi mọi người trong nhà đã ăn cơm xong, ngồi hóng mát trong sân thì mẹ Dương vẫn còn rầu rĩ, không vui.

Dương Thụ Ảnh đi tắm rửa, thay quần áo mang đến chậu gỗ trong sân trước, giặt quần áo ở đó. Cô bước về phía trước mấy bước nói: “Mẹ, con không nghĩ mình có thể tìm đúng đối tượng nhanh như vậy, con muốn ở nhà với mọi người thêm mấy năm nữa, mẹ có thể đừng nóng vội gả con đi như vậy không?”

Mấy ngày trước, lúc cô vừa xuyên đến đây thì không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ suy nghĩ đến việc ở niên đại này, hầu hết đều kết hôn sớm, mà đặc biệt là người ở nông thôn.

Dương Thụ Ảnh cũng không muốn cha Dương và mẹ Dương nhanh như vậy lại cho cô đi xem mắt tìm đối tượng kết hôn, cô phải vội vàng đề phòng.

Mẹ Dương được con gái nhà mình dỗ dành thì hớn hở ra mặt: “Mẹ biết con gái của mình hiếu thảo, không nỡ rời xa mẹ.”

Một bên khác chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên và chị dâu thứ ba Vương Dung sau khi đã rửa bát xong, đang ngồi hóng mát nghe thấy cô em chồng này còn muốn ở nhà thêm mấy năm thì trong lòng đều nguội lạnh.

Cha Dương cũng đồng ý lên tiếng: “Cứ để con gái ở nhà thêm mấy năm nữa!”

Anh cả Dương gia: “Em gái muốn ở nhà ngây ngốc bao lâu cũng được, anh cả nuôi em.”

Dương gia lão tứ lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy! Em gái, anh tư cũng nuôi em. Muốn ở nhà bao lâu thì ở.”



Hồng Tiểu Quyên: “…”

Vương Dung: “…”

Trong lòng Dương Thụ Anh giống như có môt dòng nước ấm chạy qua, đuôi lông mày cũng mềm ra. Cảm giác có người nhà ở bên cạnh mình tốt biết bao.

Lúc này, Vương Dung đã ngồi không yên được nữa, đột nhiên nói: “Em gái, em không muốn gả cho người ta hay vẫn còn lưu luyến thanh niên tri thức họ Tưởng kia?”

Một câu đã đánh vỡ không khí ấm áp trong sân. Sắc mặt mọi người Dương gia đều thay đổi, họ còn chưa kịp chất vấn (con gái) em gái nhà mình.

Bên ngoài sân nhỏ, An Mai Tuyết đã tìm đến trước cửa Dương gia. Anh tư Dương gia đi mở cửa sân, khi nhìn thấy An Mai Tuyết thì sắc mặt anh ta đã không được tốt.

“Anh Dương, lần này Thụ Ảnh có ở đây không? Tôi đi tìm cậu ấy có việc gấp.” An Mai Tuyết vừa nói vừa nhón người nhìn vào trong, cô ta nóng vội chỉ muốn lập tức nhìn thấy Dương Thụ Ảnh.

Anh Tư Dương gia không hề do dự trả lời An Mai Tuyết: “Em gái tôi không có ở nhà.” Nói xong cũng muốn đóng cửa lại. Nhưng vừa mất đi bàn tay vàng, An Mai Tuyết sao có thể cam tâm rời đi như vậy, cô ta vội vàng hô lớn tiếng từ bên ngoài: “Thụ Ảnh, tớ là Mai Tuyết, cậu có ở nhà không? Tớ và anh Tưởng tìm cậu có chút việc.”

Giọng nói của An Mai Tuyết rất lớn truyền vào trong sân, người Dương gia nghe được lời này thì sắc mặt lại càng âm u hơn.

Vừa rồi mẹ Dương còn muốn giặt quần áo thay cho con gái, bây giờ sắc mặt lại càng thêm đen, nhưng bà không đành lòng mắng con gái út, trong lòng phải kìm nén cơn giận lại.

Cha Dương cũng ngồi đằng xa thở dài, tay rút lấy sợi thuốc lá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương