[Thập Niên 70] Mẹ Chồng Tôi Trọng Sinh
-
Chương 43: Cõng nồi (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa nhắc tới chuyện này, mọi người của Trang gia đều vui mừng, sao có thể không vui mừng được chứ? Chiều nay họ có 40-50 con cá. Năm nay đi lễ, đều tính mang cái này, rất đàng hoàng, còn tiết kiệm tiền mua đồ."
Trang Chí Viễn: "Mẹ, mẹ để lại cho con bốn con, muốn đi mừng năm mới một chuyến."
Muốn công việc đi thuận lợi, không thể thiếu tặng quà tết.
Công việc này của anh không giống với xưởng cơ khí, một công nhân như Trang Lão Túc Nhi, nghiêm túc làm việc cũng không có ai trêu chọc. Trang Chí Viễn muốn chạy tàu đường dài như vậy, muốn xếp hàng tốt hơn, muốn nghỉ phép dễ hơn, không thể không làm một chút.
Bằng không, ngày 30 Tết và mùng 1 vẫn còn trên tàu.
Lúc mới đi làm, anh không hiểu, chịu không ít thiệt thòi, hiện tại "hiểu chuyện" hơn nhiều.
Triệu Quế Hoa: "Cái này mẹ biết, mẹ chuẩn bị cho con, Minh Mỹ, ngày mai con về nhà cũng lấy hai con..." Dừng một chút lại nói: "Hay là mang bốn con đi, thêm một con gà. Đến cửa hàng thực phẩm mua một cân điểm tâm, mua một cân đường, cho có thể diện.”
Minh Mỹ gật đầu đồng ý: "Được.”
Lễ hồi môn như vậy, xem như không tồi.
Quả nhiên, cô nhanh chóng chiếm được ánh mắt ai oán lại ghen tị của đại tẩu Lương Mỹ Phân, Minh Mỹ kiêu ngạo ưỡn ngực: Ghen tị thì kệ chị.
"Mẹ, con biết mẹ yêu con nhất." Minh Mỹ ngọt ngào hướng về phía Triệu Quế Hoa làm nũng, nói: "Con thích mẹ quá.”
Triệu Quế Hoa run rẩy, da gà cũng nổi trên người: "Con nói chuyện đàng hoàng cho mẹ."
Minh Mỹ tươi cười rạng rỡ, nói: "Nói chuyện đàng hoàng vẫn thích mẹ nhất, mẹ thật sự là mẹ chồng tốt nhất."
Khóe miệng Triệu Quế Hoa nhếch lên...
Lương Mỹ Phân: Nịnh bợ, nịnh nọt thành tinh rồi.
Một ngày nào đó, tôi sẽ cho cả thế giới biết rằng cô là một kẻ vuốt mông ngựa! Vạch trần bộ mặt thật của cô.
...
Vương Hương Tú nằm trên giường, nhớ đến những chuyện phải chịu đựng hôm nay, yên lặng rơi nước mắt, không biết tại sao, cô phảng phất là ngửi được một mùi tanh...
Có phải là cá không?
Nhà ai lại có cá?
Vương Hương Tú loáng thoáng ngửi thấy mùi tanh, cô xoay người, hít hít mũi, thầm nghĩ là mùi này không sai được.
"Nhà ai đang làm cá."
Vương Hương Tú còn chưa mở miệng, nghe được mẹ chồng cô mở miệng.
Cô xoay người, hỏi: "Mẹ cũng không ngủ được sao?"
Nhà cô có mấy gian phòng, tách ra ngủ xa cũng được, nhưng cũng không nỡ mua thêm một cái giường. Hơn nữa, mùa đông chia phòng ngủ, phải đốt bao nhiêu than, đừng nói nhà bọn họ, người bình thường cũng sẽ không làm như vậy.
Bác gái Tô ngồi dậy, tiến đến cửa sổ nhìn ra ngoài, hai hộ gia đình bên trái đều tắt đèn, bên tay phải lại bật đèn, bà rất khẳng định nói: "Là Trang gia.”
Bà thì thầm: "Cá từ đâu đến nhà bà ấy."
Vương Hương Tú cũng ngồi dậy, bĩu môi nói: "Ai biết được, không chừng là đi chợ đen mua. Hôm qua nấu cá, hôm nay lại làm cá, thực sự là cho bọn họ có thể sao, mẹ nó. Cưới một cô vợ có điều kiện tốt, không phô trương thì chết sao?”
Bác gái Tô cúi đầu suy nghĩ một chút, hỏi: "Hôm nay hai người cãi nhau, con thấy người nhà bà ấy đi ra hóng chuyện không?”
Vương Hương Tú suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không nhớ rõ, hẳn là không có.”
Khi đó cô chỉ lo bảo vệ con trai mình, làm sao còn quan tâm người khác có phải đang vây xem hay không, người khác là cái gì chứ, trời đất rộng lớn, con trai bà lớn nhất. Nghĩ đến con trai, cô phẫn nộ nói: "Bác gái Chu thật sự là thiếu đạo đức, không phải chỉ ăn mấy đậu phộng của bà ấy, có thể chết sao. Còn muốn dùng đậu phộng lông dài lây người, đây là thiếu tám đời."
Cô càng nói càng tức giận, lại mắng: "Trang gia này cũng là không có thiện tâm, chúng ta đều khó khăn như vậy, có cá nên tặng cho chúng ta một con chứ. Nhà bà ấy sao có thể ăn một mình như thế, bọn nhóc nhà chúng ta đang tuổi ăn tuổi lớn, là thời điểm thiếu dinh dưỡng.”
Bác Tô đồng ý gật đầu, bà nói: "Cũng không phải.”
Vừa nhắc tới chuyện này, mọi người của Trang gia đều vui mừng, sao có thể không vui mừng được chứ? Chiều nay họ có 40-50 con cá. Năm nay đi lễ, đều tính mang cái này, rất đàng hoàng, còn tiết kiệm tiền mua đồ."
Trang Chí Viễn: "Mẹ, mẹ để lại cho con bốn con, muốn đi mừng năm mới một chuyến."
Muốn công việc đi thuận lợi, không thể thiếu tặng quà tết.
Công việc này của anh không giống với xưởng cơ khí, một công nhân như Trang Lão Túc Nhi, nghiêm túc làm việc cũng không có ai trêu chọc. Trang Chí Viễn muốn chạy tàu đường dài như vậy, muốn xếp hàng tốt hơn, muốn nghỉ phép dễ hơn, không thể không làm một chút.
Bằng không, ngày 30 Tết và mùng 1 vẫn còn trên tàu.
Lúc mới đi làm, anh không hiểu, chịu không ít thiệt thòi, hiện tại "hiểu chuyện" hơn nhiều.
Triệu Quế Hoa: "Cái này mẹ biết, mẹ chuẩn bị cho con, Minh Mỹ, ngày mai con về nhà cũng lấy hai con..." Dừng một chút lại nói: "Hay là mang bốn con đi, thêm một con gà. Đến cửa hàng thực phẩm mua một cân điểm tâm, mua một cân đường, cho có thể diện.”
Minh Mỹ gật đầu đồng ý: "Được.”
Lễ hồi môn như vậy, xem như không tồi.
Quả nhiên, cô nhanh chóng chiếm được ánh mắt ai oán lại ghen tị của đại tẩu Lương Mỹ Phân, Minh Mỹ kiêu ngạo ưỡn ngực: Ghen tị thì kệ chị.
"Mẹ, con biết mẹ yêu con nhất." Minh Mỹ ngọt ngào hướng về phía Triệu Quế Hoa làm nũng, nói: "Con thích mẹ quá.”
Triệu Quế Hoa run rẩy, da gà cũng nổi trên người: "Con nói chuyện đàng hoàng cho mẹ."
Minh Mỹ tươi cười rạng rỡ, nói: "Nói chuyện đàng hoàng vẫn thích mẹ nhất, mẹ thật sự là mẹ chồng tốt nhất."
Khóe miệng Triệu Quế Hoa nhếch lên...
Lương Mỹ Phân: Nịnh bợ, nịnh nọt thành tinh rồi.
Một ngày nào đó, tôi sẽ cho cả thế giới biết rằng cô là một kẻ vuốt mông ngựa! Vạch trần bộ mặt thật của cô.
...
Vương Hương Tú nằm trên giường, nhớ đến những chuyện phải chịu đựng hôm nay, yên lặng rơi nước mắt, không biết tại sao, cô phảng phất là ngửi được một mùi tanh...
Có phải là cá không?
Nhà ai lại có cá?
Vương Hương Tú loáng thoáng ngửi thấy mùi tanh, cô xoay người, hít hít mũi, thầm nghĩ là mùi này không sai được.
"Nhà ai đang làm cá."
Vương Hương Tú còn chưa mở miệng, nghe được mẹ chồng cô mở miệng.
Cô xoay người, hỏi: "Mẹ cũng không ngủ được sao?"
Nhà cô có mấy gian phòng, tách ra ngủ xa cũng được, nhưng cũng không nỡ mua thêm một cái giường. Hơn nữa, mùa đông chia phòng ngủ, phải đốt bao nhiêu than, đừng nói nhà bọn họ, người bình thường cũng sẽ không làm như vậy.
Bác gái Tô ngồi dậy, tiến đến cửa sổ nhìn ra ngoài, hai hộ gia đình bên trái đều tắt đèn, bên tay phải lại bật đèn, bà rất khẳng định nói: "Là Trang gia.”
Bà thì thầm: "Cá từ đâu đến nhà bà ấy."
Vương Hương Tú cũng ngồi dậy, bĩu môi nói: "Ai biết được, không chừng là đi chợ đen mua. Hôm qua nấu cá, hôm nay lại làm cá, thực sự là cho bọn họ có thể sao, mẹ nó. Cưới một cô vợ có điều kiện tốt, không phô trương thì chết sao?”
Bác gái Tô cúi đầu suy nghĩ một chút, hỏi: "Hôm nay hai người cãi nhau, con thấy người nhà bà ấy đi ra hóng chuyện không?”
Vương Hương Tú suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không nhớ rõ, hẳn là không có.”
Khi đó cô chỉ lo bảo vệ con trai mình, làm sao còn quan tâm người khác có phải đang vây xem hay không, người khác là cái gì chứ, trời đất rộng lớn, con trai bà lớn nhất. Nghĩ đến con trai, cô phẫn nộ nói: "Bác gái Chu thật sự là thiếu đạo đức, không phải chỉ ăn mấy đậu phộng của bà ấy, có thể chết sao. Còn muốn dùng đậu phộng lông dài lây người, đây là thiếu tám đời."
Cô càng nói càng tức giận, lại mắng: "Trang gia này cũng là không có thiện tâm, chúng ta đều khó khăn như vậy, có cá nên tặng cho chúng ta một con chứ. Nhà bà ấy sao có thể ăn một mình như thế, bọn nhóc nhà chúng ta đang tuổi ăn tuổi lớn, là thời điểm thiếu dinh dưỡng.”
Bác Tô đồng ý gật đầu, bà nói: "Cũng không phải.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook