Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cho dù lúc bắt đầu nó kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng nó cũng chỉ có một mình, dù thế nào cũng sẽ có dư. Nói cho cùng thì, thằng ba không chiếm được lợi gì từ hai vợ chồng thẳng cả cả. Thằng ba kia không phải là ông không biết, giẫm phải đuôi sẽ nhảy lên như khỉ, tầm nhìn nhiều như một cái sàng vậy, ba năm nay nó không phát tác là vì nó chưa kết hôn, nếu như kết hôn rồi mà chúng ta vẫn tiến hành theo cách như trước kia, ông cứ chờ xem nó có làm loạn hay là không.”

Triệu Quế Hoa nói giống như một cái súng máy, nói một tăng một lèo, nói không ngừng nghỉ, khiến cho ông Trang phải bày ra gương mặt mờ mịt, chỉ là nghĩ lại cảm thấy vợ nói quá đúng. Ông vội vàng gật đầu, nói: “Bà nói đúng, tình huống quả thật là như vậy.”

Triệu Quế Hoa: “Còn không phải sao, bây giờ tôi cũng không phải là người bình thường. Ngày mai ông cứ đi tìm thằng cả nói lại những lời này của tôi lại cho nó nghe, bên chỗ vợ thằng cả, để tôi nói. Mặc kệ như thế nào cũng phải để cho trong lòng chúng nó biết rõ. Nếu trong lòng chúng nó vẫn cảm thấy thiệt thòi, muốn gây chuyện thì lập tức cút ra ngoài cho tôi, bà đây không nuôi bọn họ nữa.”

Ông Trang vội vàng nói: “Không đến mức đó chứ.”

“Sao lại không đến mức, nếu khiến cho tôi thấy không thoải mái, tôi sẽ khiến cho bọn họ không thể thoải mái!”

Ông Trang cười hề hề nói: “Bà thật sự là có chút khí thế.”

Triệu Quế Hoa cười: “Còn phải nói à!”

Hai vợ chồng già trái lại rất hài hòa, nhưng nhân vật chính Lương Mỹ Phân trong miệng của bọn họ bây giờ vẫn còn đang đau lòng khổ sở nhỏ tiếng khóc, từ lúc trở về phòng đã bắt đầu khóc, khóc khóc mãi, khóc suốt hơn một tiếng đồng hồ.

Trang Chí Viễn nhịn không được, nói: “Em có thôi đi không?”

Lương Mỹ Phân cắn môi, nước mắt mông lung, nhìn thấy vẻ mặt của Trang Chí Viễn không dễ coi, cô ấy dùng sức lau nước mắt của mình đi.

Trang Chí Viễn thở ài một tiếng ngồi dậy, nói: “Em như vậy là không được, cứ khóc như vậy, ba mẹ còn tưởng rằng em có ý kiến gì với quyết định của bọn họ, chúng ta cũng không có ý kiến gì mà, sao có thể khiến cho người khác hiểu lầm được chứ? Người một nhà, phải dĩ hòa vi quý!”

Lương Mỹ Phân: “???” Sao cô ấy lại không có ý kiến chứ? Cô ấy có mà? Chỉ là không ai để ý đến ý kiến của cô ấy mà thôi!



Trang Chí Viễn: “Được rồi, đừng khóc nữa, ngủ đi.”

Trong lòng Lương Mỹ Phân nghẹn một bụng tức giận, chỉ cảm thấy cả đời này của mình, thật sự là quá khổ sở, làm phụ nữ thật là khổ, mà cô ấy lại càng thêm khổ.

Cô ấy lau nước mắt và nói: “Em đi vệ sinh đây.”

Trang Chí Viễn: “Trời lạnh, không phải có bô sao?”

Lương Mỹ Phân: “Em đi đại tiện.”

Cô ấy khoác áo bông, nhanh chóng đi ra cửa, chỉ cảm thấy bản thân mình đã không thể che giấu được sự chua xót ở trong lòng, cô ấy mở cửa khu đi ra ngoài, chạy về phía nhà tranh ở đầu hẻm.

Vừa đến nơi, đã không nhịn được nữa, bắt đầu khóc nức nở lên.

Chúa ơi!

Cuộc sống của cô ấy, quá cay đắng!

Hu hu hu ~~~~

Cùng lúc đó, một người đàn ông say rượu ngồi trong nhà vệ sinh nam nghe thấy loáng thoáng có tiếng khóc như có như không, sợ đến run rẩy, che miệng không dám phát ra một chút tiếng vang: Mẹ ơi, có ma!!!!!

Không thể phát ra tiếng, sẽ bị ăn thịt mất!

Một con ma nữ đáng sợ!



Buổi sáng sớm, trong khu truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, lại có tiếng người chào hỏi nhau, dần dần trở nên ồn ào, tràn đầy khói lửa.

Vợ chồng trẻ Minh Mỹ cũng nằm trong số đó, hai người đều vội vàng dậy sớm bận rộn này kia, dù sao hai người cũng đều phải đi làm, không thể chậm trễ được. Trạm xe buýt nơi Minh Mỹ làm việc xa hơn nhà máy cơ khí của Trang Chí Hi một chút, cô nhanh chóng ăn bữa sáng xong rồi đứng dậy, nói: “Con đi trước đây ạ.”

Trang Chí Hi nhanh chóng nhét bánh bao vào trong miệng, nói: “Anh đưa em đi.”

Minh Mỹ: “Được rồi được rồi!”

Cô nói: “Anh đưa em đi xong lại còn phải vòng về lại nữa, em lái xe nhanh lắm.”

Cô đội chiếc mũ lông xù lên, bảo vệ lỗ tai, rồi lại đeo chiếc túi xách màu xanh lá cây của quân đội lên, cực kỳ thời trang, bây giờ mới vẫy vẫy tay đira cửa.

Tiểu Yến Tử lẩm bẩm: “Thím út thật là xinh đẹp.”

Con gái đều thích những thứ xinh đẹp, những cô bé lại càng thích.

Cô bé nắm nắm đầu tóc của mình, nói: “Tiểu Yến Tử cũng muốn có mũ lông xù.”

Lương Mỹ Phân nhanh chóng nhìn về phía mẹ chồng, Triệu Quế Hoa không để ý đến cô con dâu cả keo kiệt kia, nói: “Tiểu Yến Tử nói mẹ mua cho cháu đi, cháu đã lớn như vậy, mẹ còn chưa từng mua thứ gì cho cháu cả, cứ nói mẹ cháu mua cho.”

Thật sự mà nói, mấy năm nay, mỗi tháng trong tay Lương Mỹ Phân đều giữ trong tay năm đến sáu đồng, đủ để một nhà bình thường ăn trong vòng một tuần luôn rồi. Nhưng cô ấy lại không có một xu, lại chẳng bao giờ mua đồ gì cho mấy đứa trẻ cả.

Tất cả tiền bạc, chi tiêu ở đâu không cần phải nói cũng biết, có thể thấy hồ đồ đến nhường nào.

Bà nghĩ tới đây, liếc mắt nhìn qua Lương Mỹ Phân một cái. Tối hôm qua Lương Mỹ Phân vất vả phát tiết một hồi, không còn đau khổ nữa, vừa quay đầu nghe thấy lời này lại cảm thấy khó chịu. Chỉ là bây giờ không ai quản cô ấy nghĩ cái gì, mấy người trong nhà đều nhanh chóng ăn sáng xong đi làm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương