Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Triệu Hoa Quế khoát khoát tay, để cho mọi người tránh ra, tự mình ngồi dậy, định thần nhìn lại, tâm trạng thêm mấy phần mơ hồ, chỉ là nhanh chóng cũng bình tĩnh lại. Bà nhìn cách bày trí trong phòng, lại nhìn những ánh mắt lo lắng xung quanh, bà hít một hơi thật sau, nói: "Tôi không sao."

Mặc dù còn không biết mình sống lại ngày nào, nhưng là một bà lão hiện đại, Triệu Hoa Quế cũng đã xem qua những bộ phim xuyên không, bà có thể khẳng định mình đây là đã trở về thời điểm khi bà còn trẻ.

Tuy nói con trai bây giờ cũng mới cưới vợ, bà bây giờ cũng là một bà Triệu. Nhưng năm bốn mươi năm mươi tuổi cũng không phải là còn trẻ sao, bà còn không sống đến quá nửa.

"Mẹ, mẹ đừng có mù cậy mạnh, không được hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút. Dù sao hôm nay cũng không phải đi làm giấy kết hôn." Một thanh niên cao gầy đứng trong đám người lên tiếng.

Triệu Hoa Quế ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt rơi trên người anh, tiểu tử trẻ tuổi tinh thần nóng vội bồng bột, mắt to mày rậm, anh khí mười phần, đây chính là con trai nhỏ của bà.

Triệu Hoa Quế có ba đứa con, hai nam một nữ, đây là đứa út.

Chỉ là nghe lời này, Triệu Hoa Quế hiểu được đây là một ngày, đây là ngày thứ hai con trai bà mới kết hôn, anh kết hôn mới được hai ngày, nhìn thấy cô vợ đứng bên cạnh anh, cũng biết là ngày thứ hai.

Ngày này, quả thật bà bị té đập đầu, nhưng bà lại không có chuyện gì, nhưng bởi vì đây là ngày thứ hai sau khi lão Tam kết hôn, không thể bỏ qua việc có phải con dâu mới về khắc bà. Bà vốn là nói chuyện với chồng mình, không để trong lòng. Nhung lại không nghĩ bị con dâu cả nghe được, con dâu cả là một người nhiều chuyện, liền nói linh tinh, lại truyền đến tai của con dâu nhỏ.

Con dâu nhỏ này của bà được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, không chịu được cái sự thiệt thòi này, vốn là nếu không ra riêng thì là vợ chồng bọn họ thua thiệt, còn phải chịu mẹ chồng và chị dâu nói lời ong tiếng ve, cũng liền làm lớn chuyện lên. Kết hôn chưa được mấy ngày, nhà bọn họ liền xảy ra câu chuyện "Chiến tranh gia đình."

Triệu Hoa Quế nghĩ đến kiếp trước, xoa xoa thái dương, quả quyết không thể để chuyện của kiếp trước bóp chết trong nôi, nói: "Tôi không có sao, các người không cần quan tâm. Chính là không biết tên khốn nào lại đổ nước ở cửa chúng ta, làm hại tôi té lộn một cái!"

Trang Lão Yên nhếch mép một cái: "Ách..."

Triệu Hoa Quế nheo mày một cái: "Sao! Ông làm sao?"



Trang Lão Yên trong nháy mắt kêu oan: "Lời này nói như thế nào, cũng không phải là tôi! Đây là chính tối hôm qua bà đổ?"

Triệu Hoa Quế: "..."

Đáng sợ, không khí đột nhiên yên lặng.

Tự mình mắng mình còn được.

Con trai con dâu cũng yên lặng lơ đi nơi khác.

Những người hàng xóm tới giúp đỡ cũng cười lên, Triệu Hoa Quế nhanh chóng mở miệng: "Cảm ơn mọi người đã tới, về được rồi, quay về đi, quay về đi, tôi thật sự không sao, cảm ơn mọi người quan tâm."

Mắt thấy Triệu Hoa Quế cũng không có chuyện gì, những người hàng xóm cũng năm mồm bảy miệng: "Được, vậy chúng tôi trở về làm bữa sáng, còn phải đi làm chứ."

"Tôi trở về giặt quần áo..."

"Tôi còn phải đến cung tiêu xã..."

Mọi người bảy bảy ba ba liền giải tán, cũng chỉ còn lại người trong nhà.

Triệu Hoa Quế cũng không có chút xấu hổ, tằng hắng một cái, nhanh chóng thay đổi đề tài: "Các người vây quanh tôi làm gì? Không cần làm cơm đúng không? Không ăn đúng không?"

Con dâu cả Lương Mỹ Phân nhanh nói: "Mẹ, con đi làm cơm, sáng nay chúng ta ăn gì?"

Mặc dù nấu cơm, chuyện này đều là cô làm, nhưng là bình thường đều là mẹ chồng đi phát lương thực, ra món ăn cô mới có thể làm. Cũng không phải để tùy ý. Thường ngày chỉ là rau cháo bình đạm, nhưng bây giờ mới là ngày thứ hai đón con dâu mới, cũng không nên sơ sài như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương