“Chứ gì nữa, cái tên nhà tôi ấy mà, sau đêm tân hôn, hai chân đi còn chẳng vững được nữa!”

“Ha ha ha ha, cái anh chàng nhà chị đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được nhỉ, như vậy gọi là gì ta, cây nhỏ kết trái lớn!”

Khương Minh Trà nghe mà lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã thẳng xuống bùn!

Không phải chứ, mấy chuyện như thế mà cũng nói được à?!

“Minh Trà sao vậy, có phải mệt rồi hay không?”

Mẹ Cố đứng cách Khương Minh Trà khá xa, không nghe được lời của mấy bà thím ấy, chỉ trông thấy cô thiếu chút nữa đã té ngã, vội vàng lên tiếng hỏi.

“Không sao đâu ạ.” Khương Minh Trà cười trừ, đầu óc cũng không biết nghĩ thế nào, lại nhéo chân mà bảo: “Chân có hơi tê một chút.”

“Mệt mỏi thì về nghỉ ngơi sẽ đi, nhà chúng ta không thiếu chút công điểm đó đâu.”

“Cháu biết rồi ạ.”

Mấy người túm năm tụm ba kia đưa mắt nhìn nhau, hình như thằng nhóc nhà họ Cố kia cũng không vô dụng như bọn họ nói chứ nhỉ?

————

Vào mùa xuân và mùa thu, mọi người kết thúc công việc lúc mười một giờ trưa, bắt đầu trở lại làm việc lúc một giờ chiều, sau khi ăn xong cũng có thể nghỉ ngơi.

Khương Minh Trà theo mẹ Cố về nhà lo chuyện cơm nước trước, cha Cố và Cố Tứ Dụ tới kho tìm nhân viên quản lý trả nông cụ.

Trên đường trở về, mẹ Cố nói với Khương Minh Trà, đợi lát nữa ăn xong phải tới đội hai đưa chút cơm cho Cố Tứ Diễn, buổi chiều không phải làm việc nữa, cứ đi theo Cố Tứ Diễn về nhà là được

Tuy rằng máy kéo có hiệu suất cao, nhưng làm cho cả một đội sản xuất, cũng phải mất cả một ngày.

Thông thường, người lái máy kéo sẽ dùng bữa trưa tại nhà của đại đội trưởng của đội sản xuất hoặc các thành viên khác trong đội.

Người lái máy kéo đến giúp đội sản xuất cày đất thì mọi người đều nên săn sóc một chút mới phải.

Cả năm trời cho dù tiếc chẳng dám ăn thịt, cũng phải bấm bụng ra ngoài mua một ít thịt ba chỉ về chiêu đãi tay lái máy kéo.

Nhưng cũng vì thế, Cố Tứ Diễn chưa bao giờ ăn cơm ở nhà đội viên khác

Anh thà chịu đói, để về nhà rồi ăn sau còn hơn bắt mọi người tiêu pha.

Khương Minh Trà vừa nghe đã đồng ý ngay tắp lự.

Cô đang lo bây giờ làm gì cũng có người ở xung quanh, không có cơ hội lấy đồ từ trong không gian ra dùng.

Bây giờ mẹ Cố bảo cô tới đội hai đưa cơm cho Cố Tứ Diễn, không phải là gãi đúng chỗ ngứa thì là gì đây?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương