Thập Niên 70 Hệ Thống Manh Bảo Sinh Hoạt
-
Chương 40: Dưa Hấu 3
Thấy Lục Đào ngây ngốc không phản ứng, bé trai tóc xoăn lại nhắc nhở một câu: “Sau hai là ba, không phải bốn.”
“À.” Lúc này Tiểu Lục Đào mới hoàn hồn, cúi đầu tách ngón tay nhỏ: “Sau hai là ba, vậy sau ba là mấy? Sau ba là mấy nhỉ?”
Nếu như lúc này hệ thống 250 còn ở đây, nhất định sẽ dạy dỗ cô bé một trận: [Không phải đã nói với con một hai ba bốn một hai ba bốn sao? Con còn hỏi sau ba là mấy, số bốn con vứt đi đâu rồi hả?]
Nhưng hệ thống 250 không có ở đây, cho nên người tiếp nhận trí thông minh của Tiểu Lục Đào liền trở thành bé trai tóc xoăn vô tội đi ngang qua Ngụy Triều.
Sau khi liên tục dạy hơn mười lần từ một đến mười, cậu bé có chút câm nín: “Em có thể nói cho anh biết em đếm dưa hấu để làm gì không?”
Lục Đào gãi mái tóc xoăn của mình: “Cậu em nói, chỉ cần em đếm đúng sẽ mua cho em một quả.”
Ngụy Triều càng câm nín hơn.
Một lúc sau, cậu bé mới đề nghị: “Anh cảm thấy, nếu em cầu nguyện những quả dưa hấu này nhanh chóng được bán đi, sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Tại sao?” Tiểu Lục Đào không hiểu nháy nháy con mắt.
Ngụy Triều mặt không biểu tình nói: “Bởi vì, nếu như bán được chỉ còn lai ba quả, cậu có thể đếm được.”
“Đúng ha.” Lục Đào dùng nắm tay nhỏ gõ vào lòng bàn tay, vẻ mặt sao mình lại không nghĩ ra nhỉ.
Hai mắt cô bé tỏa sáng, tràn ngập sùng bái nhìn về phía Ngụy Triều: “Anh ơi, anh thật lợi hại, có phải anh đã đi học mẫu giáo rồi không?”
Ngụy Triều đang học tiểu học: “...”
Lúc này, mẹ của Ngụy Triều đã mua xong đồ hộp, bước ra khỏi cửa hàng bách hóa.
Người phụ nữ xinh đẹp cao ráo vẫy tay với cậu bé: “Đi thôi, chúng ta đến thăm ông Từ của con.”
Ngụy Triều như được đại xá, vội vàng quay người đi theo.
Lục Đào một lòng nghĩ cách bán hết dưa, vẫy tay với cậu bé: “Tạm biệt anh.” Sau đó cắn ngón tay nhỏ tự hỏi.
Dưa hấu của dì khó bán quá, Đào Đào ở đây đếm cả nửa ngày rồi mà mới bán được hai quả.
Hay là Đào Đào giúp dì lấy lòng.
Cô nhóc chớp mi hai lần, đứng trước quầy dưa hấu nhìn chung quanh.
Nhìn thấy có một bà cụ mặt mũi hiền lành đi tới, cô bé lập tức lộc cộc chạy tới: “Bà ơi, bà muốn mua dưa hấu ạ?”
Bà cụ không ngờ đột nhiên lại có một cô nhóc xinh xắn nhảy ra, sững sờ trong giây lát.
Sau đó, khuôn mặt nhăn nheo của bà nở nụ cười, hỏi người bán hàng: “Tiểu Cổ, đây là bé nhà cháu à? Dáng dấp thật đáng yêu.”
“Nhà cháu lấy đâu ra đứa trẻ xinh xắn như vậy chứ?” Người bán hàng Tiểu Cổ buồn cười nói: “Đây là do người khác dẫn đến đấy ạ, đứng đây đếm dưa hấu nửa ngày trời rồi. Nghe cậu cô bé bảo nếu như đếm đúng số dưa hấu sẽ mua cho cô bé một quả.”
Tiểu Lục Đào thật thà chất phác gật đầu theo: “Dạ. Bà mua một quả đi bà, bà mua một quả, Đào Đào đỡ phải đếm thêm một quả.”
“Bé con thật thông minh.” Bà cụ cười ha ha nói: “Được rồi, bà sẽ mua một quả cho con đỡ phiền phức nhé.”
Dù sao cũng sắp đến Tết Trung Thu, nhà họ cũng phải mua dưa để ăn.
Sớm hay muộn cũng đều phải mua, thấy cô nhóc khiến người ta yêu thích như vậy, mua sớm vài ngày cũng chẳng sao.
Cuộc làm ăn đầu tiên cứ như vậy mà thành, đôi mắt Tiểu Lục Đào cong thành vầng trăng khuyết, hí ha hí hửng nện bước chân nho nhỏ, tiễn bà cụ đi thật xa: “Bà đi thong thả nha bà, hẹn gặp lại bà ạ.” Miệng ngọt giống như bôi mật.
Mấy người bán hàng bên cạnh đều cảm thấy thú vị, tập hợp lại nhỏ nhẹ bàn tán.
“Hình như con bé bán thật đấy, lần đầu tiên tôi thấy đứa bé nhỏ như vậy bán hàng nha.”
“Chắc là do xinh xắn quá nhỉ? Nếu không vì không nuôi nổi, tôi cũng muốn trộm về nhà.”
“Xuỵt, mau nhìn kìa, con bé lại đến tìm người khác mua dưa…”
Chờ Trần Phương Tú khám xong, trời gần như tối hẳn, trên quầy dưa cũng chỉ còn lại một quả dưa hấu.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé tỏa sáng, vừa nhìn thấy cậu đã nhào tới: “Cậu ơi cậu ơi, Đào Đào đếm rõ rồi! Đếm rõ rồi!”
“Đếm rõ rồi?” Trần Bảo Khoa sững sờ: “Hơn mấy chục quả dưa, cháu đã đếm hết chưa?”
Tiểu Lục Đào gật đầu, duỗi ra một ngón tay nhỏ: “Đào Đào giúp dì bán, chỉ còn lại một quả dưa hấu thôi ạ.”
Trần Bảo Khoa càng thêm bất ngờ: “Cháu còn giúp người ta bán dưa hấu cơ à?”
Thấy anh ấy không tin, cô nhóc kéo anh ấy về phía quầy dưa hấu: “Thật sự chỉ còn lại một quả thôi ạ…”
Nhưng vừa mới quay đầu, cô bé đã nhìn thấy một chú trẻ tuổi đưa tiền, ôm quả dưa hấu còn lại biến mất tại ngã rẽ.
Cô nhóc sửng sốt hai giây, rồi đột nhiên òa khóc: “Dưa hấu của Đào Đào! Dưa hấu của Đào Đào không còn nữa rồi!”
“À.” Lúc này Tiểu Lục Đào mới hoàn hồn, cúi đầu tách ngón tay nhỏ: “Sau hai là ba, vậy sau ba là mấy? Sau ba là mấy nhỉ?”
Nếu như lúc này hệ thống 250 còn ở đây, nhất định sẽ dạy dỗ cô bé một trận: [Không phải đã nói với con một hai ba bốn một hai ba bốn sao? Con còn hỏi sau ba là mấy, số bốn con vứt đi đâu rồi hả?]
Nhưng hệ thống 250 không có ở đây, cho nên người tiếp nhận trí thông minh của Tiểu Lục Đào liền trở thành bé trai tóc xoăn vô tội đi ngang qua Ngụy Triều.
Sau khi liên tục dạy hơn mười lần từ một đến mười, cậu bé có chút câm nín: “Em có thể nói cho anh biết em đếm dưa hấu để làm gì không?”
Lục Đào gãi mái tóc xoăn của mình: “Cậu em nói, chỉ cần em đếm đúng sẽ mua cho em một quả.”
Ngụy Triều càng câm nín hơn.
Một lúc sau, cậu bé mới đề nghị: “Anh cảm thấy, nếu em cầu nguyện những quả dưa hấu này nhanh chóng được bán đi, sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Tại sao?” Tiểu Lục Đào không hiểu nháy nháy con mắt.
Ngụy Triều mặt không biểu tình nói: “Bởi vì, nếu như bán được chỉ còn lai ba quả, cậu có thể đếm được.”
“Đúng ha.” Lục Đào dùng nắm tay nhỏ gõ vào lòng bàn tay, vẻ mặt sao mình lại không nghĩ ra nhỉ.
Hai mắt cô bé tỏa sáng, tràn ngập sùng bái nhìn về phía Ngụy Triều: “Anh ơi, anh thật lợi hại, có phải anh đã đi học mẫu giáo rồi không?”
Ngụy Triều đang học tiểu học: “...”
Lúc này, mẹ của Ngụy Triều đã mua xong đồ hộp, bước ra khỏi cửa hàng bách hóa.
Người phụ nữ xinh đẹp cao ráo vẫy tay với cậu bé: “Đi thôi, chúng ta đến thăm ông Từ của con.”
Ngụy Triều như được đại xá, vội vàng quay người đi theo.
Lục Đào một lòng nghĩ cách bán hết dưa, vẫy tay với cậu bé: “Tạm biệt anh.” Sau đó cắn ngón tay nhỏ tự hỏi.
Dưa hấu của dì khó bán quá, Đào Đào ở đây đếm cả nửa ngày rồi mà mới bán được hai quả.
Hay là Đào Đào giúp dì lấy lòng.
Cô nhóc chớp mi hai lần, đứng trước quầy dưa hấu nhìn chung quanh.
Nhìn thấy có một bà cụ mặt mũi hiền lành đi tới, cô bé lập tức lộc cộc chạy tới: “Bà ơi, bà muốn mua dưa hấu ạ?”
Bà cụ không ngờ đột nhiên lại có một cô nhóc xinh xắn nhảy ra, sững sờ trong giây lát.
Sau đó, khuôn mặt nhăn nheo của bà nở nụ cười, hỏi người bán hàng: “Tiểu Cổ, đây là bé nhà cháu à? Dáng dấp thật đáng yêu.”
“Nhà cháu lấy đâu ra đứa trẻ xinh xắn như vậy chứ?” Người bán hàng Tiểu Cổ buồn cười nói: “Đây là do người khác dẫn đến đấy ạ, đứng đây đếm dưa hấu nửa ngày trời rồi. Nghe cậu cô bé bảo nếu như đếm đúng số dưa hấu sẽ mua cho cô bé một quả.”
Tiểu Lục Đào thật thà chất phác gật đầu theo: “Dạ. Bà mua một quả đi bà, bà mua một quả, Đào Đào đỡ phải đếm thêm một quả.”
“Bé con thật thông minh.” Bà cụ cười ha ha nói: “Được rồi, bà sẽ mua một quả cho con đỡ phiền phức nhé.”
Dù sao cũng sắp đến Tết Trung Thu, nhà họ cũng phải mua dưa để ăn.
Sớm hay muộn cũng đều phải mua, thấy cô nhóc khiến người ta yêu thích như vậy, mua sớm vài ngày cũng chẳng sao.
Cuộc làm ăn đầu tiên cứ như vậy mà thành, đôi mắt Tiểu Lục Đào cong thành vầng trăng khuyết, hí ha hí hửng nện bước chân nho nhỏ, tiễn bà cụ đi thật xa: “Bà đi thong thả nha bà, hẹn gặp lại bà ạ.” Miệng ngọt giống như bôi mật.
Mấy người bán hàng bên cạnh đều cảm thấy thú vị, tập hợp lại nhỏ nhẹ bàn tán.
“Hình như con bé bán thật đấy, lần đầu tiên tôi thấy đứa bé nhỏ như vậy bán hàng nha.”
“Chắc là do xinh xắn quá nhỉ? Nếu không vì không nuôi nổi, tôi cũng muốn trộm về nhà.”
“Xuỵt, mau nhìn kìa, con bé lại đến tìm người khác mua dưa…”
Chờ Trần Phương Tú khám xong, trời gần như tối hẳn, trên quầy dưa cũng chỉ còn lại một quả dưa hấu.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé tỏa sáng, vừa nhìn thấy cậu đã nhào tới: “Cậu ơi cậu ơi, Đào Đào đếm rõ rồi! Đếm rõ rồi!”
“Đếm rõ rồi?” Trần Bảo Khoa sững sờ: “Hơn mấy chục quả dưa, cháu đã đếm hết chưa?”
Tiểu Lục Đào gật đầu, duỗi ra một ngón tay nhỏ: “Đào Đào giúp dì bán, chỉ còn lại một quả dưa hấu thôi ạ.”
Trần Bảo Khoa càng thêm bất ngờ: “Cháu còn giúp người ta bán dưa hấu cơ à?”
Thấy anh ấy không tin, cô nhóc kéo anh ấy về phía quầy dưa hấu: “Thật sự chỉ còn lại một quả thôi ạ…”
Nhưng vừa mới quay đầu, cô bé đã nhìn thấy một chú trẻ tuổi đưa tiền, ôm quả dưa hấu còn lại biến mất tại ngã rẽ.
Cô nhóc sửng sốt hai giây, rồi đột nhiên òa khóc: “Dưa hấu của Đào Đào! Dưa hấu của Đào Đào không còn nữa rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook