Thập Niên 70 Hệ Thống Manh Bảo Sinh Hoạt
-
Chương 33: Xua Đuổi Ma 2
“Thật sự không muốn?” Lục Cường gấp gáp gãi đầu nói: “Cha tao còn mua kẹo nữa đó, hai xu mới mua được một phần kẹo cao lương.”
Lần này, mấy cô bé kia sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.
Kẹo cao lương, mỗi cái đều giống như mấy múi quýt, mềm mềm ăn cực kỳ ngon.
Lục Đào vẫn thờ ơ: “Có kẹo thỏ trắng để ăn không? Cha còn cho em ăn một cái kẹo thỏ trắng lớn đó.”
Lục Cường: “...”
Lục Đào không phối hợp khiến Lục Cường khoe khoang thất bại, vô cùng thất vọng trở về nhà.
Nhưng đến khi về nhà, thằng bé mới phát hiện ra một điều khiến mình càng thất vọng hơn.
Gà là bà cụ Lục giết, nhưng thịt gà lại chẳng thấy đâu, chỉ thấy bà ta mang bát tiết gà đi.
Lúc ấy Lục Cường òa khóc, đáng tiếc ba người lớn trong nhà đều đang có tâm sự, chẳng ai quan tâm đến thằng bé.
Lục Cường đành phải tự an ủi bản thân.
Không sao, không có gà, thằng bé vẫn còn kẹo, dù sao cũng chẳng kém hơn nhỏ đầu đất Lục Đào kia.
Nước mắt vừa dừng, thằng bé nhìn thấy cha mình bỏ từng viên kẹo vào vào túi rồi đi ra ngoài.
Lục Cường lập tức trợn tròn mắt.
Không, không phải mua cho mình sao? Tại sao một viên cũng không để lại cho mình?
Mắt thấy Lục Quốc Phú mang kẹo đi ra khỏi cửa, Lục Cường sửng sốt vài giây, khóc càng thêm thảm thiết.
Vậy số kẹo kia sẽ chui vào túi của ai?
Đinh đinh đinh đinh —— Tiểu, Lục, Đào!
Xét cho cùng, vấn đề trừ tà ma là một loại mê tín thời phong kiến, không thể làm một cách phô trương, bất cẩn để bị phát hiện sẽ phải làm báo cáo tư tưởng.
Bà cụ Lục vừa trở về liền đi tìm con trai và con dâu bàn bạc, quyết định nghĩ cách dẫn Lục Đào đi, cố gắng không làm kinh động đến Trần Phương Tú.
Thế là, Lục Quốc Phú dùng kẹo cao lương mua cho con trai để dỗ dành cháu gái nhỏ nhà mình.
Đối mặt với bánh kẹo, Tiểu Lục Đào rõ ràng không còn ý chí kiên định như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xoắn xuýt.
Mẹ nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, chú hai, chú hai cũng không tính là người khác đâu nhỉ?
Lục Quốc Phú thấy Tiểu Lục Đào buông lỏng, vội vàng nhét hai viên kẹo vào trong túi cô bé: “Cho cháu thì cháu cứ cầm lấy, có gì phải ngại?”
Tiểu Lục Đào muốn từ chối nhưng lại không nỡ, đấu tranh tư tưởng hai giây, cô bé dứt khoát nhắm mắt lại.
Không nhìn thấy, Đào Đào không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Không có ai cho Đào Đào kẹo, không có ai cho cả!
Thấy cô bé không từ chối, Lục Quốc Phú mỉm cười nói: “Chú hai đưa Đào Đào đi chơi có được không?”
“Không ạ.”
Thái độ Tiểu Lục Đào thay đổi một trăm tám mươi độ, gấp lại cái vỏ kẹo.
Lục Quốc Phú nghe vậy thì sững sờ, ngẫm nghĩ rồi lấy thêm một viên kẹo khác: “Đào Đào nghe lời, chú hai cho cháu ăn kẹo.”
Lục Đào quay mặt sang một bên, vô cùng kiên quyết nói: “Đào Đào không ăn.”
Mấy bé gái bên cạnh sốt ruột thay cô bé: “Đi đi, sao cho kẹo cậu lại không đi?”
“Không đi.”
Thái độ của Tiểu Lục Đào vô cùng kiên quyết, như nghĩ đến cái gì, cô bé dùng tay nhỏ che đi áo yếm.
Ánh mắt rõ ràng đang nói: Đồ vật đã cho Đào Đào, chú hai sẽ không đòi lại đâu nhỉ?
Không thể nào?
Lục Quốc Phú dỗ dành nửa ngày, lại mất thêm mấy cái kẹo nhưng cũng không thể dụ được Lục Đào đi, chỉ có thể trở về tìm cách khác.
Anh ta vừa đi, mấy cô bé liền vây quanh Lục Đào, líu ra líu ríu như bầy chim sẻ.
“Đào Đào, có thể cho tớ xem kẹo cao lương trông như thế nào không?”
“Tớ cũng muốn xem. Tớ còn từng ăn rồi cơ, để tớ giúp cậu nếm thử xem có phải hàng giả không.”
Lục Đào cũng muốn ăn, lấy từ trong túi ra một viên: “Hay là nếm thử trước?”
Cô bé còn chưa kịp bóc vỏ, Lục Cường đã xông tới đoạt lấy: “Của tao!”
Tiểu Lục Đào sững sờ, đưa tay muốn giành lại: “Trả đây, đó là của Đào Đào.”
“Có giỏi thì mày đoạt lại đi, mày đuổi kịp tao thì tao trả lại cho mày.”
Lục Cường lắc lắc viên kẹo trong tay, quay người chạy mất.
Lục Đào tức đỏ cả mặt, dậm chân đuổi theo.
Lục Cường vội vàng chạy trốn, rất nhanh đã dẫn dụ cô bé ra chỗ hẻo lánh ngoài thôn.
Lục Quốc Phú đã sớm chờ sẵn ở đó, thừa dịp không có ai, anh ta tiến lên bịt miệng Tiểu Lục Đào, ôm cô bé đi.
Mã Đại Tiên sống ở đại đội Đại Hoa cách đó không xa, Lục Quốc Phú đi rất nhanh, tầm mười phút đã đến nơi.
Tiểu Lục Đào bị anh ta đặt dưới đất, cô bé rụt rè quan sát hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, đang định khóc thì nghe thấy một bà lão già nua hét lớn: “Lục Quốc Bình, cậu không đến nơi mình cần đến, còn quấn lấy đứa trẻ làm gì?”
Cô bé bị dọa cho nghẹn lại, nước mắt ngừng rơi, đôi mắt to tròn ngập nước trông vô cùng tội nghiệp.
Lần này, mấy cô bé kia sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.
Kẹo cao lương, mỗi cái đều giống như mấy múi quýt, mềm mềm ăn cực kỳ ngon.
Lục Đào vẫn thờ ơ: “Có kẹo thỏ trắng để ăn không? Cha còn cho em ăn một cái kẹo thỏ trắng lớn đó.”
Lục Cường: “...”
Lục Đào không phối hợp khiến Lục Cường khoe khoang thất bại, vô cùng thất vọng trở về nhà.
Nhưng đến khi về nhà, thằng bé mới phát hiện ra một điều khiến mình càng thất vọng hơn.
Gà là bà cụ Lục giết, nhưng thịt gà lại chẳng thấy đâu, chỉ thấy bà ta mang bát tiết gà đi.
Lúc ấy Lục Cường òa khóc, đáng tiếc ba người lớn trong nhà đều đang có tâm sự, chẳng ai quan tâm đến thằng bé.
Lục Cường đành phải tự an ủi bản thân.
Không sao, không có gà, thằng bé vẫn còn kẹo, dù sao cũng chẳng kém hơn nhỏ đầu đất Lục Đào kia.
Nước mắt vừa dừng, thằng bé nhìn thấy cha mình bỏ từng viên kẹo vào vào túi rồi đi ra ngoài.
Lục Cường lập tức trợn tròn mắt.
Không, không phải mua cho mình sao? Tại sao một viên cũng không để lại cho mình?
Mắt thấy Lục Quốc Phú mang kẹo đi ra khỏi cửa, Lục Cường sửng sốt vài giây, khóc càng thêm thảm thiết.
Vậy số kẹo kia sẽ chui vào túi của ai?
Đinh đinh đinh đinh —— Tiểu, Lục, Đào!
Xét cho cùng, vấn đề trừ tà ma là một loại mê tín thời phong kiến, không thể làm một cách phô trương, bất cẩn để bị phát hiện sẽ phải làm báo cáo tư tưởng.
Bà cụ Lục vừa trở về liền đi tìm con trai và con dâu bàn bạc, quyết định nghĩ cách dẫn Lục Đào đi, cố gắng không làm kinh động đến Trần Phương Tú.
Thế là, Lục Quốc Phú dùng kẹo cao lương mua cho con trai để dỗ dành cháu gái nhỏ nhà mình.
Đối mặt với bánh kẹo, Tiểu Lục Đào rõ ràng không còn ý chí kiên định như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng xoắn xuýt.
Mẹ nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, chú hai, chú hai cũng không tính là người khác đâu nhỉ?
Lục Quốc Phú thấy Tiểu Lục Đào buông lỏng, vội vàng nhét hai viên kẹo vào trong túi cô bé: “Cho cháu thì cháu cứ cầm lấy, có gì phải ngại?”
Tiểu Lục Đào muốn từ chối nhưng lại không nỡ, đấu tranh tư tưởng hai giây, cô bé dứt khoát nhắm mắt lại.
Không nhìn thấy, Đào Đào không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Không có ai cho Đào Đào kẹo, không có ai cho cả!
Thấy cô bé không từ chối, Lục Quốc Phú mỉm cười nói: “Chú hai đưa Đào Đào đi chơi có được không?”
“Không ạ.”
Thái độ Tiểu Lục Đào thay đổi một trăm tám mươi độ, gấp lại cái vỏ kẹo.
Lục Quốc Phú nghe vậy thì sững sờ, ngẫm nghĩ rồi lấy thêm một viên kẹo khác: “Đào Đào nghe lời, chú hai cho cháu ăn kẹo.”
Lục Đào quay mặt sang một bên, vô cùng kiên quyết nói: “Đào Đào không ăn.”
Mấy bé gái bên cạnh sốt ruột thay cô bé: “Đi đi, sao cho kẹo cậu lại không đi?”
“Không đi.”
Thái độ của Tiểu Lục Đào vô cùng kiên quyết, như nghĩ đến cái gì, cô bé dùng tay nhỏ che đi áo yếm.
Ánh mắt rõ ràng đang nói: Đồ vật đã cho Đào Đào, chú hai sẽ không đòi lại đâu nhỉ?
Không thể nào?
Lục Quốc Phú dỗ dành nửa ngày, lại mất thêm mấy cái kẹo nhưng cũng không thể dụ được Lục Đào đi, chỉ có thể trở về tìm cách khác.
Anh ta vừa đi, mấy cô bé liền vây quanh Lục Đào, líu ra líu ríu như bầy chim sẻ.
“Đào Đào, có thể cho tớ xem kẹo cao lương trông như thế nào không?”
“Tớ cũng muốn xem. Tớ còn từng ăn rồi cơ, để tớ giúp cậu nếm thử xem có phải hàng giả không.”
Lục Đào cũng muốn ăn, lấy từ trong túi ra một viên: “Hay là nếm thử trước?”
Cô bé còn chưa kịp bóc vỏ, Lục Cường đã xông tới đoạt lấy: “Của tao!”
Tiểu Lục Đào sững sờ, đưa tay muốn giành lại: “Trả đây, đó là của Đào Đào.”
“Có giỏi thì mày đoạt lại đi, mày đuổi kịp tao thì tao trả lại cho mày.”
Lục Cường lắc lắc viên kẹo trong tay, quay người chạy mất.
Lục Đào tức đỏ cả mặt, dậm chân đuổi theo.
Lục Cường vội vàng chạy trốn, rất nhanh đã dẫn dụ cô bé ra chỗ hẻo lánh ngoài thôn.
Lục Quốc Phú đã sớm chờ sẵn ở đó, thừa dịp không có ai, anh ta tiến lên bịt miệng Tiểu Lục Đào, ôm cô bé đi.
Mã Đại Tiên sống ở đại đội Đại Hoa cách đó không xa, Lục Quốc Phú đi rất nhanh, tầm mười phút đã đến nơi.
Tiểu Lục Đào bị anh ta đặt dưới đất, cô bé rụt rè quan sát hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, đang định khóc thì nghe thấy một bà lão già nua hét lớn: “Lục Quốc Bình, cậu không đến nơi mình cần đến, còn quấn lấy đứa trẻ làm gì?”
Cô bé bị dọa cho nghẹn lại, nước mắt ngừng rơi, đôi mắt to tròn ngập nước trông vô cùng tội nghiệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook