Tiểu Lục Đào không cần người đút cho, cô bé lấy chiếc muôi nhỏ húp từng miếng, ăn sì sụp vui vẻ.

“Nếu như ngày nào cũng được ăn cá thì hay biết mấy.” Ăn xong một miếng bánh bột ngô, húp xong một bát canh chả cá thì cô gái nhỏ xoa lấy bụng rồi phát biểu về một ao ước vô hạn trong tương lai.

[Này có là gì chứ?] Hệ thống 250 nói: [Nếu như con nghe lời cha thì sau này cha sẽ cho con một sợi dây chuyền vàng lớn và một chiếc đồng hồ nhỏ, ba bữa ăn đồ nướng nhỏ mỗi ngày].

“Đồ nướng? Đó là gì vậy?” Tiểu Lục Đào nghiêng đầu ngu ngơ.

Hệ thống 250: [Tức là lấy cá và thịt xiên lại với nhau rồi đem nướng ở trên lửa, nướng cho đến khi dầu chảy ra và dậy mùi thơm.]

Vì để cho lời nói của mình tăng thêm sức thuyết phục nên hệ thống 250 còn đi tìm một đoạn video về đồ nướng đưa cho Lục Đào xem.

Cô bé vừa rồi vẫn đang còn rất no lập tức ứa nước miếng không kiểm soát được: “Nhìn, nhìn có vẻ ngon không kém gì...”

Bên này, Tiểu Lục Đào dưới sự dẫn dắt có chủ ý của hệ thống 250 nên thêm một lần nữa cô bé nhất quyết phải nghe lời của cha.

Bên đó, bà cụ Lục lại không làm sao dễ chịu được, các đồng chí Hiệp hội phụ nữ nói rất khách khí, cứ nói chuyện thoải mái không gây áp lực.

Nhưng một khi bắt đầu thì những tính chất vốn có của công việc hàng năm của phụ nữ đều bộc lộ ra hết, nói một mạch hai tiếng đồng hồ mà không mệt. Bà cụ bị câu Chủ tịch nói, Chủ tịch nói trong miệng của bọn họ làm cho cái đầu to dần ra: “Hai đồng chí có muốn uống chút nước không?”

“Không cần, vì nhân dân phục vụ nên đâu có cảm thấy cực khổ.”

Bà cụ Lục: “...” Các người nói thì không cực, nhưng bà ta nghe thì rất cực, được không?

Bị dạy dỗ một trận ở Đồn công an, về đến nhà thì đến cả ngụm nước nóng còn chưa được uống lại đến trận thứ hai, còn để cho người ta sống không vậy?

Đợi đến lúc hai vị cán sự nói lời tạm biệt thì trời đã nhá nhem tối, bà cụ Lục vừa mệt vừa đói nên không nói ra được câu nào.



“Chúng tôi tự về là được rồi, đồng chí không cần tiễn.” Các cán sự vẫn giữ được sự nhiệt tình cao độ và thái độ hòa nhã: “Những lời hôm nay chúng tôi nói bà hãy suy nghĩ kỹ, ngày mai sau khi tan làm thì đến sân phơi ngũ cốc để làm báo cáo tư tưởng.”

“Cái gì? Lại phải làm báo cáo tư tưởng sao?” Bà cụ Lục ngạc nhiên.

“Đúng vậy, công xã rất để ý đến việc này, lãnh đạo cấp trên đã nói qua là nhất định phải nghiêm túc xử lý, bây giờ là thời đại mới của Chủ Nghĩa Xã Hội nên tuyệt đối không thể để mầm mống của xã hội cũ phát triển trở lại. Vì vậy trong đội đã bàn bạc quyết định để bà làm báo cáo tư tưởng và xem kỹ lại nó. Không chừng ngày mai còn có đồng chí của đội khác đến để học tập, bà chuẩn bị đi, đừng quên điểm mấu chốt đấy.”

“Lại còn có đại đội khác đến?” Bà cụ Lục trợn tròn mắt suýt ngất.

Đến hôm sau khi trong đội tan làm thì quả nhiên bí thư đã triệu tập bà con đến họp trên sân phơi ngũ cốc.

Nội dung trong cuộc họp chủ yếu xoay quanh mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu và việc bán con, chẳng nghi ngờ gì nữa bà cụ Lục chính là một điển hình tiêu cực đó.

“Đồng chí, điều này, điều này thật sự không phải là phê phán sao?” Khi sắp đến phiên bà cụ Lục thì hai chân bà ta run lên, giọng nói cũng lắp bắp.

Cán sự Hiệp hội phụ nữ an ủi bà ta: “Không phải... tức là báo cáo một chút về những thành quả học tập và các thay đổi về suy nghĩ gần đây của bà, để cho mọi người mang một cái nhìn tốt, có thể cảnh báo mọi người nâng cao ý thức giác ngộ tư tưởng hay không thì phải xem bà đó, đồng chí cố lên.”

“Được, được rồi.” Bà cụ Lục bước đến trung tâm nhà máy, vẫn chưa đứng ổn định thì bên dưới có người rì rầm.

Nhất thời bà ta càng thêm mất tự nhiên: “Tôi… tôi…” Mất cả hồi lâu vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.

Tiếng rì rầm càng to dần, không biết con dâu nhà ai lại đanh đá hét lên một tiếng “Mẹ chồng ác độc” thu hút một trận phụ họa theo.

Lúc này trên đầu bà cụ Lục ứa ra mồ hôi cảm nhận được nỗi sợ hãi đen tối và phong cách năm kiểu bắt đi diễu phố năm đó.

Cuối cùng vẫn là bí thư Hoàng ra sức ho lên hai tiếng thì người bên dưới mới ổn định lại.

Nhưng đầu óc bà cụ Lục đã loạn cả lên, căn bản là không nhớ hai đồng chí Hiệp hội phụ nữ đã nói gì với bà ta vào ngày hôm qua, chỉ lúng túng nói: “Tôi, tôi sai rồi, tôi không nên ức hiếp con dâu, không đem cháu cho người ta… tôi, nhất định sau này tôi sẽ thay đổi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương