Lý Xuân Lan nói: “Mấy lời này nói với em cũng vô ích, anh nói với chị dâu của anh đi, dù sao mẹ chúng ta cũng không phải do em kiện vào tù.”

Nói đến đây Lục Quốc Phú nỗi giận: “Em nói xem, chị dâu đang nghĩ gì vậy? Cứ xem như mẹ đối với chị ta có chút... thì chị ta cũng không thể làm như vậy được, hơn nữa toàn bộ đại đội đều biết chuyện náo động này của chị ta, chị ta cũng không sợ mất mặt...”

Hai vợ chồng mới nói mấy câu thì Lục Cường lại khóc chạy vào đòi ăn cá cho bằng được.

Lục Quốc Phú bị cậu bé làm phiền, lại muốn đi tìm Trần Phương Tú nói về chuyện của bà cụ Lục, nên lập tức đứng dậy: “Để cha đến đó xem.”

Lý Xuân Lan nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Đi làm gì, anh quên là chái nhà bên đó bị ma ám rồi sao?”

Lục Quốc Phú sốt ruột nói: “Cái gì mà ám với không ám chứ? Không phải mẹ chúng ta nói là trên đời này không có ma hay sao?”

Anh ta bảo con trai ngoan ngoãn đợi ở nhà không được phép la hét nữa, rồi liền đi đến nhà anh cả và chị dâu.

Đi đến cửa thì nhớ ra điều gì đó, anh ta lại quay đầu trở về.

“Không phải là anh không sợ sao? Sao lại quay về rồi?” Lý Xuân Lan hỏi anh ta.

Lục Quốc Phú không nói gì, đi lục tung toàn bộ đồ đạc tìm ra một cái búa giấu vào trong tay áo mới yên tâm đi ra khỏi cửa.

Lúc Lục Quốc Phú đi đến cửa của chái nhà thì vừa hay nghe giọng của một người đàn ông ở bên trong nói: “Chị dâu, chị xem cái này đủ sáng chưa?”



Bước chân anh ta dừng lại, theo đó là trong lòng nỗi giận.

Anh cả mới mất một năm, vậy mà chị ta đã ở nhà cấu kết, trong mắt chị ta còn có xem nhà họ Lục ra cái gì không đây?

Anh ta đạp cửa đang định hỏi tội thì nhìn thấy một bóng lưng hùng tráng quen thuộc.

Khí thế vừa tích cóp được nhất thời phát ra: “Cương, anh làm gì ở đây?”

Không phải là Lục Quốc Phú sợ mà chủ yếu là Tống Cương, người này tướng tá quá mạnh, con người cũng có tiếng là nghĩa khí, không dễ gì dây vào được.

Anh chàng mới ngoài hai mươi tuổi đã đánh bại tất cả các cao thủ trong đội, danh tiếng hung dữ truyền ra bên ngoài.

Tốt nghiệp cấp 2 năm đó anh ấy bắt đầu tranh điểm lao động ở trong đội, vừa hay thì Lục Quốc Phú cùng một nhóm với anh ấy, vì Lục Quốc Phú lười biếng gây cản trở nên bị anh ấy đánh hai lần, ấn tượng không sâu sắc lắm.

Sắc mặt của Tống Cương đối xử với Lục Quốc Phú không lấy gì làm tốt: “Sao? Anh có ý kiến sao?”

“Không, không có.” Khí thế yếu ớt của Lục Quốc Phú lại giảm thêm một nữa.

Trần Phương Tú nghe giọng của anh ta thì lãnh đạm hỏi: “Chú đến nhà tôi có việc gì sao?”



Có Tống Cương ở đó nên chuyện của bà cụ Lục chẳng có cách gì nói được.

Trong cái khó ló cái khôn, Lục Quốc Phú lấy cái búa từ trong tay áo ra: “Tôi mang búa đến trả, lần trước mượn xong mà quên trả lại.”

“Búa?” Trần Phương Tú lưỡng lự.

Cô không nhớ Lục Quốc Phú đã đến đây mượn búa, huống hồ bà cụ Lục và gia đình nhị phòng chưa bao giờ trả lại những thứ đã lấy từ nhà của họ.

Tuy nhiên, không để bọn họ hỏi gì nhiều thêm nên Lục Quốc Phú đã quay lưng đi: “Tôi đặt đồ ở cửa, chị dâu đừng quên đấy.”

Đi thẳng một mạch đến chái nhà thì Lục Quốc Phú mới dừng chân lại, chán nãn vỗ vào trán: “Sao lại đưa búa cho người ta chứ?”

Lớn như thế này rồi mà anh ta chưa bao giờ nếm trải chuyện thiệt thòi như vậy trong tay anh cả, đâu có thể cam tâm chứ? Thế là tranh thủ lúc người bên trong không chú ý, anh ta lại lén lút đi vào cửa lấy hai con cá để ở cách cánh cửa không xa và xách cả cái thùng đi luôn.

Đợi cho đến khi Tiểu Lục Đào cùng anh trai đưa Tống Cương ra khỏi cửa, quay trở lại nhìn cá của mình bắt mới phát hiện ra không thấy cá đâu.

Cô bé trợn tròn đôi mắt nghi ngờ tìm kiếm một lượt cả bên trong lẫn bên ngoài nhà nhưng không thấy gì hết.

Cuối cùng cô gái bé nhỏ bụm miệng khóc lớn: “Cá… cá của Đào Đào… không thấy cá của Đào Đào đâu hết...”

Cái giọng đó so với lúc cô bé hoảng sợ ở bên sông thì không thua kém chút nào cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương