Thập Niên 70 Hệ Thống Manh Bảo Sinh Hoạt
-
Chương 13: Bánh Bao 1
"Lục Huy, hôm nay cậu không đi học thật à?"
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống khắp nơi, trong không khí còn sót lại mùi thơm ngát hỗn hợp cây cỏ của Trần Lộ.
Hai đứa bé trai một cao một thấp bám vào bên cạnh cánh cửa, ghé mắt vào khe hở nói chuyện với Lục Huy.
Hôm nay là thứ hai, đã đến lúc xuất phát, đám bạn học nhỏ tới tìm cậu bé để cùng nhau đến trường.
Lục Huy đang bỏ thêm củi vào dưới đáy nồi, nghe vậy nói: "Tớ không đi, các cậu nói với thầy giáo xin nghỉ giúp tớ, cứ nói là nhà tớ có việc."
Đến bây giờ mẹ còn chưa tỉnh, cậu phải nghĩ cách đưa mẹ tới bệnh viện, làm gì có thời gian đến trường.
"Là bởi vì cô đúng không?" Cậu bé có vóc dáng thấp hơn kia hỏi: "Tớ nghe nói cô bị bà cậu đánh cho thành ngốc luôn, thật hay giả vậy?"
Những lời đồn đại được truyền đi đến đứa nhóc cũng biết, chẳng trách bà Lục buổi sáng đi ra ngoài, lúc trở về sắc mặt u ám, liên tục chửi mắng.
"Mẹ tớ không bị ngốc." Lục Huy nghe vậy có hơi không vui.
"Vậy sao cậu không đi học?" Đối phương còn muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy một cô bé chạy từ trong nhà ra, không nhịn được cười.
"Anh ơi, có thể uống nước được chưa ạ?" Tiểu Lục Đào cất giọng sữa hỏi.
Cô bé có làn da trắng như tuyết, lông mi dày cong vút, đôi mắt to tròn như quả nho đen, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Chỉ là trên đầu được bọc bởi một chiếc khăn lông xiêu xiêu vẹo vẹo, bên dưới khăn mặt còn có một hình dáng kỳ quái lờ mờ nhô ra, có vẻ hơi buồn cười.
Nghe được tiếng cười của người ngoài, cô bé chu miệng, quay người lại đi vào trong nhà.
Tiếng cười của hai đứa bé trai càng lớn hơn: "Em ấy đang làm gì vậy? Xấu quá."
Vừa dứt lời, trong nhà phát ra tiếng khóc thút thít: "Không xấu, Đào Đào không xấu!"
"Cậu đừng nói nữa, em ấy chê tớ tết tóc không đẹp nên mới bọc đầu lại."
Lục Huy đuổi mấy đứa bạn đi: "Hai cậu còn đứng đây nói chuyện nữa, không sợ đi muộn à?"
Hai đứa bé trai nghe xong vội vàng cười đùa chạy mất.
Lục Đào lúc này mới ló cái đầu nhỏ ra khỏi nhà lần nữa, miệng méo xệch hỏi: "Anh, Đào Đào thật sự xấu sao?"
"Xấu."
Lục Đào lại khóc thút thít, đang muốn há miệng khóc lớn, trong sân nhà họ Lục lại đột nhiên ồn ào.
Lý Xuân Lan mới đến công xã làm việc không bao lâu, đã kêu la nhờ người đưa về, nói là bị trẹo lưng.
Mới để cô ta làm việc nhà hai ngày đã khiến lưng bị trẹo rồi?
Mặt bà cụ Lục đen như đáy nồi, nhưng có mặt nhiều người như vậy, vẫn giúp cô ta gọi bác sĩ Tôn đến.
Không ngờ bác sĩ Tôn khám xong, lưng không bị trẹo mà là Lý Xuân Lan đã mang thai.
Một giây trước bà cụ Lục còn mặt mày u ám, chỉ giây tiếp theo đã như một đoá hoa cúc nở rộ: "Thật à?"
Từ sau khi sinh Lục Cường, đã hơn 8 năm Lý Xuân Lan cũng không có động tĩnh gì, bà ta vẫn âm thầm sốt ruột thay cho đứa con trai út.
Lý Xuân Lan lại có hơi sợ hãi trong lòng.
Cô ta vốn dĩ không bị trẹo lưng, chỉ là không muốn làm việc nhà, cố ý giả vờ tìm một lý do để lười nhác.
Ai mà biết cô ta ấy thế mà lại mang thai, đây thật ra là có chút ngoài ý muốn, mẹ chồng cô ta còn ăn tươi nuốt sống cô ta chắc?
Trong nhà đột nhiên có thêm chuyện vui, bà cụ Lục như trời nhiều mây chuyển nắng, mỗi bước đi đều mang theo gió.
Lúc này không cần Lý Xuân Lan nói, bà ta cũng không bắt Lý Xuân Lan làm việc.
Buổi trưa, bà cụ còn thiên vị, chưng trứng gà với đường đỏ cho Lý Xuân Lan.
Trứng gà đường đỏ nóng hổi trong tay, Lý Xuân Lan vừa định ăn lại nhìn thấy bóng dáng của Lục Huy loé lên trong sân.
Cô ta lập tức cảm thấy mất cả ngon: "Mẹ, hai ngày nay Tiểu Huy và Đào Đào ăn cái gì?"
Này phải kể tới lúc trước, cô ta không quan tâm sự sống chết của người khác, trong nhà có đồ tốt đều phải đưa cho con trai của cô ta mới đúng.
Có thể kể từ lúc biết trong nhà có quỷ, trong lòng cô ta vẫn luôn lo lắng, sau khi biết mình mang thai thì lại càng thêm bất an.
Bà cụ Lục nghe vậy, tức giận liếc cô ta một cái: "Bảo cô ăn thì ăn đi, đừng lo lắng chuyện không đâu."
"Nhưng mà anh cả...."
"Trên đời này không có quỷ." Bà cụ Lục trừng mắt với cô ta: "Cô đừng có nghĩ đông nghĩ tây nữa, coi chừng ảnh hưởng đến cháu tôi."
Không có quỷ sao bóng đèn lại tự dưng phát nổ?
Không có quỷ mà Lục Huy gây ra cái hoạ lớn như vậy, bà cũng không giáo huấn nó, còn không phải là sợ ư?
Lý Xuân Lan nói thầm trong lòng.
Mà nghe con dâu nhắc đến, bà cụ Lục cũng nghĩ đến sự việc của cháu trai cháu gái.
Bà ta còn tưởng rằng người nhà họ Trần nghe nói Trần Phương Tú xảy ra chuyện sẽ đến đón con gái và hai đứa nhỏ vướng víu kia.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống khắp nơi, trong không khí còn sót lại mùi thơm ngát hỗn hợp cây cỏ của Trần Lộ.
Hai đứa bé trai một cao một thấp bám vào bên cạnh cánh cửa, ghé mắt vào khe hở nói chuyện với Lục Huy.
Hôm nay là thứ hai, đã đến lúc xuất phát, đám bạn học nhỏ tới tìm cậu bé để cùng nhau đến trường.
Lục Huy đang bỏ thêm củi vào dưới đáy nồi, nghe vậy nói: "Tớ không đi, các cậu nói với thầy giáo xin nghỉ giúp tớ, cứ nói là nhà tớ có việc."
Đến bây giờ mẹ còn chưa tỉnh, cậu phải nghĩ cách đưa mẹ tới bệnh viện, làm gì có thời gian đến trường.
"Là bởi vì cô đúng không?" Cậu bé có vóc dáng thấp hơn kia hỏi: "Tớ nghe nói cô bị bà cậu đánh cho thành ngốc luôn, thật hay giả vậy?"
Những lời đồn đại được truyền đi đến đứa nhóc cũng biết, chẳng trách bà Lục buổi sáng đi ra ngoài, lúc trở về sắc mặt u ám, liên tục chửi mắng.
"Mẹ tớ không bị ngốc." Lục Huy nghe vậy có hơi không vui.
"Vậy sao cậu không đi học?" Đối phương còn muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy một cô bé chạy từ trong nhà ra, không nhịn được cười.
"Anh ơi, có thể uống nước được chưa ạ?" Tiểu Lục Đào cất giọng sữa hỏi.
Cô bé có làn da trắng như tuyết, lông mi dày cong vút, đôi mắt to tròn như quả nho đen, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Chỉ là trên đầu được bọc bởi một chiếc khăn lông xiêu xiêu vẹo vẹo, bên dưới khăn mặt còn có một hình dáng kỳ quái lờ mờ nhô ra, có vẻ hơi buồn cười.
Nghe được tiếng cười của người ngoài, cô bé chu miệng, quay người lại đi vào trong nhà.
Tiếng cười của hai đứa bé trai càng lớn hơn: "Em ấy đang làm gì vậy? Xấu quá."
Vừa dứt lời, trong nhà phát ra tiếng khóc thút thít: "Không xấu, Đào Đào không xấu!"
"Cậu đừng nói nữa, em ấy chê tớ tết tóc không đẹp nên mới bọc đầu lại."
Lục Huy đuổi mấy đứa bạn đi: "Hai cậu còn đứng đây nói chuyện nữa, không sợ đi muộn à?"
Hai đứa bé trai nghe xong vội vàng cười đùa chạy mất.
Lục Đào lúc này mới ló cái đầu nhỏ ra khỏi nhà lần nữa, miệng méo xệch hỏi: "Anh, Đào Đào thật sự xấu sao?"
"Xấu."
Lục Đào lại khóc thút thít, đang muốn há miệng khóc lớn, trong sân nhà họ Lục lại đột nhiên ồn ào.
Lý Xuân Lan mới đến công xã làm việc không bao lâu, đã kêu la nhờ người đưa về, nói là bị trẹo lưng.
Mới để cô ta làm việc nhà hai ngày đã khiến lưng bị trẹo rồi?
Mặt bà cụ Lục đen như đáy nồi, nhưng có mặt nhiều người như vậy, vẫn giúp cô ta gọi bác sĩ Tôn đến.
Không ngờ bác sĩ Tôn khám xong, lưng không bị trẹo mà là Lý Xuân Lan đã mang thai.
Một giây trước bà cụ Lục còn mặt mày u ám, chỉ giây tiếp theo đã như một đoá hoa cúc nở rộ: "Thật à?"
Từ sau khi sinh Lục Cường, đã hơn 8 năm Lý Xuân Lan cũng không có động tĩnh gì, bà ta vẫn âm thầm sốt ruột thay cho đứa con trai út.
Lý Xuân Lan lại có hơi sợ hãi trong lòng.
Cô ta vốn dĩ không bị trẹo lưng, chỉ là không muốn làm việc nhà, cố ý giả vờ tìm một lý do để lười nhác.
Ai mà biết cô ta ấy thế mà lại mang thai, đây thật ra là có chút ngoài ý muốn, mẹ chồng cô ta còn ăn tươi nuốt sống cô ta chắc?
Trong nhà đột nhiên có thêm chuyện vui, bà cụ Lục như trời nhiều mây chuyển nắng, mỗi bước đi đều mang theo gió.
Lúc này không cần Lý Xuân Lan nói, bà ta cũng không bắt Lý Xuân Lan làm việc.
Buổi trưa, bà cụ còn thiên vị, chưng trứng gà với đường đỏ cho Lý Xuân Lan.
Trứng gà đường đỏ nóng hổi trong tay, Lý Xuân Lan vừa định ăn lại nhìn thấy bóng dáng của Lục Huy loé lên trong sân.
Cô ta lập tức cảm thấy mất cả ngon: "Mẹ, hai ngày nay Tiểu Huy và Đào Đào ăn cái gì?"
Này phải kể tới lúc trước, cô ta không quan tâm sự sống chết của người khác, trong nhà có đồ tốt đều phải đưa cho con trai của cô ta mới đúng.
Có thể kể từ lúc biết trong nhà có quỷ, trong lòng cô ta vẫn luôn lo lắng, sau khi biết mình mang thai thì lại càng thêm bất an.
Bà cụ Lục nghe vậy, tức giận liếc cô ta một cái: "Bảo cô ăn thì ăn đi, đừng lo lắng chuyện không đâu."
"Nhưng mà anh cả...."
"Trên đời này không có quỷ." Bà cụ Lục trừng mắt với cô ta: "Cô đừng có nghĩ đông nghĩ tây nữa, coi chừng ảnh hưởng đến cháu tôi."
Không có quỷ sao bóng đèn lại tự dưng phát nổ?
Không có quỷ mà Lục Huy gây ra cái hoạ lớn như vậy, bà cũng không giáo huấn nó, còn không phải là sợ ư?
Lý Xuân Lan nói thầm trong lòng.
Mà nghe con dâu nhắc đến, bà cụ Lục cũng nghĩ đến sự việc của cháu trai cháu gái.
Bà ta còn tưởng rằng người nhà họ Trần nghe nói Trần Phương Tú xảy ra chuyện sẽ đến đón con gái và hai đứa nhỏ vướng víu kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook