Thập Niên 70 Hệ Thống Manh Bảo Sinh Hoạt
-
49: Tranh Đấu 3
Thổ phỉ nhỏ vội vàng bổ nhào qua ôm lấy: “Cám ơn ông ngoại.
” Còn đắc ý sờ soạng hai cái.
Quả nhiên một giây sau, âm thanh của hệ thống 250 lại vang lên bên tai cô bé:[Lấy lại một cái đồng hồ chuông nhỏ để bàn, trị giá 37 đồng.
]Dường như cô bé thấy được bé heo màu hồng đang vẫy tay gọi mình, con mắt đều cười đến cong cong, xoa tay chuẩn bị làm một vố lớn.
Mấy anh em họ Lý thực sự chịu không được: “Các người là đang chia nhà sao? Các người là đang ăn cướp trắng trợn thì có.
”“Đó là những đồ vật của con gái nhà tôi, Đào Đào muốn lấy lại thì thế nào? Đồ vật bị lấy đi không phải của nhà chúng tôi sao?” Lộ Quế Anh không nhượng bộ chút nào.
Cậu hai Lý bị chọc tức không nhẹ, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Quốc Phú: “Bọn họ cứ như vậy ăn cướp trắng trợn, chú cũng không ngăn lại?”Lục Quốc Phú ấp úng nửa ngày, cũng không thả ra được cái rắm nào.
Cậu hai Lý tức giận đến mức đánh lên trán anh ta: “Chú khốn kiếp, con mẹ nó chú có còn là đàn ông hay không?”Sau khi kêu to, cậu hai Lý chuẩn bị tự mình ra tay.
Đối mặt bác Lý hung thần ác sát, thổ phỉ nhỏ tuyệt đối không sợ: “Bác đừng tới đây, cẩn thận cháu kêu cha đánh bác! Đánh bác kêu bịch bịch!”Cậu hai Lý tức quá hóa cười: “Đừng cho là tao không biết cha mày chết rồi, có giỏi thì mày gọi anh ta đánh đi.
”Lời mới vừa ra khỏi miệng, anh ta bị em gái nhà mình kéo lại.
Lý Xuân Lan cho anh ta một ánh mắt giết gà cắt cổ: “Anh, anh đừng đi qua, trên người con bé có ma.
”Có ma?Mấy anh em họ Lý đều sửng sốt: “Xuân Lan em nói mò cái gì vậy? Trên đời này lấy ở đâu ra thứ kia?”“Thật đó.
” Lý Xuân Lan nhìn cũng không dám nhìn Lục Đào ở bên kia: “Không tin anh hỏi Quốc Phú, anh ấy cùng mẹ chồng em đã từng bị đánh.
”Ánh mắt của mọi người lại nghi ngờ chuyển hướng Lục Quốc Phú.
Lục Quốc Phú không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu, liều mạng tránh sau lưng mấy người chú bác.
Lần này mấy người họ Lý cũng không biết phải nói gì.
Bọn họ ở phía trước xông pha chiến đấu, một nhà em rể ở phía sau sợ rúc thành một đoàn, cái này mẹ nó bọn họ đến cùng là vì ai tranh đấu đây?Cảm giác được bầu không khí đối diện không đúng, Trần Bảo Khoa nhanh tay ôm lấy đồng hồ nhỏ: “Đào Đào đến đây, cậu giúp cháu đưa đồ vật về.
”Bất kể là có ma hay không có ma, thừa dịp bọn họ không dám bước ra, tranh thủ thời gian cầm đồ vật đi.
Tiểu Lục Đào nghe xong, lộc cộc đi theo phía sau anh ấy ra cửa: “Cậu, cậu cẩn thận một chút, đừng để chuông bị đổ.
”Cô bé vừa ra khỏi cửa, sắc mặt của mấy người bên bà cụ Lục lập tức buông lỏng, thấy vậy anh em nhà họ Lý thật sự muốn văng tục.
Bà cụ Lục lại không lo được nhiều như vậy, phất tay đuổi người nhà họ Trần rời đi: “Đồng hồ cho các người, chuông cũng cho các người.
Có thể chia thì đã chia rồi, các người đi nhanh lên, đừng để tôi hối hận.
”Bà ta không dám tìm Lục Đào đòi lại, vì không để tổn thất càng nhiều, tranh thủ nhân lúc con bé không ở đây, tốc chiến tốc thắng.
Nếu bây giờ không tiễn người nhà họ Trần, đoán chừng chiếc xe đạp trong nhà kia cũng không giữ được.
Ba người anh nhà họ Trần, anh cả là người thành thật nhất.
Thấy đồng hồ và chuông đều đã cướp về, anh ấy nhỏ giọng hỏi em gái: “Không tồi đúng không? Anh nhìn bà mẹ chồng của em, ý tứ lúc đầu là một phân tiền cũng không tính cho em, chúng ta như này cũng không tính bị thua thiệt! ”Anh ấy nói còn chưa dứt lời đã bị mẹ mình hung hăng trừng mắt: “Không biết nói chuyện thì ngậm miệng, bớt quấy rối đi.
”Bà cụ Lục nghe được lại thở phào nhẹ nhõm, giữ được cái xe đạp rồi.
Bà ta hắng giọng, đang muốn nói mấy câu lời hay, thu hồi một chút mặt mũi đã bị mất thì trong sân đột nhiên truyền đến thanh âm vui sướng của cô bé.
“Đúng rồi, còn có chiếc xe đạp! Cậu cậu, cái xe kia cũng là cha mua!”Đầu của bà cụ Lục ong ong, vội vàng đẩy mấy người nhà họ Lý trước mặt mình, lảo đảo đi ra ngoài: “Dừng tay! Khóa xe chuông xe đều là Quốc Phú đổi, là của nhà bọn tôi, các người không thể lấy đi được!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook