Dường như muốn liếm một cái.

Giang Trăn Trăn đưa tay véo nhẹ mũi nhỏ của nhóc, nụ cười trên mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, "Thuốc không thể uống bừa được." Không đợi Tiểu Thang Viên lộ ra vẻ mặt thất vọng, cô lại từ ngăn kéo lấy ra một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố, bóc lớp giấy kẹo rồi đưa đến miệng của nhóc, "Này." "Cái này ngon hơn thuốc nhiều." Đôi mắt Tiểu Thang Viên sáng lên.

Lúc này cậu nhóc há miệng ngoạm ngay viên kẹo vào miệng, đôi tay nhỏ mũm mĩm chống lên má, đôi mắt tròn xoe nheo lại, bàn chân nhỏ cũng lắc lư vài cái.

Dường như trong lòng rất vui.

Giang Trăn Trăn bật cười, bị dáng vẻ ngốc nghếch dễ thương của nhóc làm cho buồn cười.

"Ngọt không?" "Ngọt!" Tiểu Thang Viên lớn tiếng đáp.

Cậu nhóc lén lút ngẩng đầu lên nhìn Giang Trăn Trăn, miệng mím lại, hai má đỏ hồng.

Hôm nay mẹ thật dịu dàng.

Dù bình thường mẹ cũng dịu dàng, nhưng mẹ luôn ngồi trước bàn đọc những quyển sách đầy chữ, thỉnh thoảng lại nhíu mày, hiếm khi đích thân cho cậu nhóc ăn kẹo.

"Đúng rồi." Giang Trăn Trăn khi rảnh rỗi lại hỏi chuyện mà cô rất quan tâm, "Thang Viên, con biết tại sao quần áo của anh lại ướt không?" Thang Viên ngoan ngoãn gật đầu.


Cậu nhóc lắp bắp nói, "Anh...!bắt cá..." Từ những lời nói lộn xộn của cậu nhóc, Giang Trăn Trăn cuối cùng cũng hiểu ra: Nguyên Tiêu, nhóc này muốn xuống sông bắt cá, không ngờ lại vô ý giẫm phải viên đá nhỏ dưới sông, vấp ngã và té xuống sông, khiến cho quần áo toàn thân đều ướt sũng.

Nhóc sợ bị mắng vì quần áo ướt.

Do đó đứng ngoài trời gió lạnh rất lâu, đợi đến khi quần áo gần khô mới dám về nhà.

Kết quả là gì - Bị sốt.

Tiểu Thang Viên líu lo kể xong mới nhớ ra, anh trai không cho cậu kể chuyện này với cha mẹ, trước đó cậu đã đồng ý rồi...!Kết quả bây giờ lại quên mất.

Nghĩ đến đây, cậu nhóc lo lắng đưa tay che miệng, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại.

Giang Trăn Trăn thở dài một tiếng.

Ở trong thôn, hầu hết trẻ con đều được nuôi thả, khi mùa vụ bận rộn, người lớn gần như không để ý đến bọn trẻ, hàng ngày chúng xuống sông bắt cá cũng là chuyện thường.

Cô không nhớ ở kiếp trước có xảy ra chuyện này không.


Nhưng đối với hai đứa trẻ năm tuổi, việc xuống sông bắt cá vẫn có chút nguy hiểm.

Dù sao, với người không rành bơi, dù là dòng sông chỉ đến eo cũng có thể làm chết đuối, chưa kể môi trường dưới nước phức tạp, không chú ý là có thể từ chỗ nước nông đi đến chỗ nước sâu.

"Con à." Giang Trăn Trăn đưa tay xoa đầu Tiểu Thang Viên lông xù, đôi mắt trông rất nghiêm túc và chăm chú, "Có một số con sông rất nguy hiểm, lần sau con và anh muốn xuống sông bắt cá thì nhớ nói trước với mẹ một tiếng, được không?" Như vậy cô cũng biết, không phải lo lắng không yên về hai đứa con của mình.

Tiểu Thang Viên nghiêm túc gật đầu.

Cậu nhóc đưa tay vỗ ngực mình, "Thang Viên là đứa trẻ ngoan, nghe lời." Cậu là bảo bối ngoan.

"Anh mới không ngoan." Lần này cậu nhóc không xuống sông.

Chỉ đứng ở bờ xa xa nhìn.

Tất nhiên, lý do không xuống sông là vì anh trai chê cậu nhóc vụng về, không cho xuống.

Nguyên Tiêu cố gắng mở mắt.

Đầu cậu vẫn còn chút mê man, lúc này nghe thấy em trai nói vậy liền tỉnh táo ngay.

Sau đó - Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đen lại.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương