Vệ Kiêu cảm thấy tim mình run lên một cái.

Nhưng lúc này, anh lại lắc đầu, dù sao thì hiếm khi thấy Chân Chân thích ăn món gì, anh sao có thể giành đồ ăn với vợ mình vào lúc này được.

Giang Chân Chân đôi mắt đen láy chớp chớp.

Cô giả vờ thất vọng rút tay lại, ăn một quả anh đào rừng, rồi làm ra vẻ mặt chua đến tê răng, ngũ quan nhăn nhó, "Ôi, chua quá."

"Vệ Kiêu, anh có muốn thử không?"

Nghe vậy, Vệ Kiêu nửa tin nửa ngờ bỏ quả anh đào rừng vào miệng, nhưng...!chẳng hề chua chút nào.

Ngược lại rất ngọt.

Đôi mắt phượng dài hẹp của anh không tự giác híp lại, đến khi nhìn thấy nụ cười gian xảo trong mắt Giang Chân Chân, Vệ Kiêu mới nhận ra mình bị vợ lừa.

Nhưng anh không giận, ngược lại trong lòng còn thấy ngọt như uống mật ong.


Chậc.

Vợ anh thật thông minh.

Mặc dù vị của anh đào rừng không tồi, nhưng hai đứa nhỏ lại thèm thịt hơn, lúc này chúng cũng chưa động đũa, mà nhìn Giang Chân Chân với ánh mắt đầy mong chờ.

Trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Giang Chân Chân bóp nhẹ má mềm của chúng, rồi mới hơi mỉm cười nói, "Ăn đi."

"Cầm lấy." Cô chủ động gắp một miếng thịt muối vào bát Vệ Kiêu, đôi mắt hạnh hơi ngượng ngùng chớp chớp, "Thử tay nghề của em đi, nếu thích thì...!anh ăn nhiều vào."

"Được." Vệ Kiêu lặng lẽ nhìn món ăn.

Một lát sau, anh khẽ thở dài trong lòng: Anh đang ăn nhờ vợ thật rồi.

Miếng thịt muối này...!chắc là của nhà mẹ đẻ Chân Chân gửi qua.

Vệ Kiêu nhớ lại căn bếp có chút trống trải, liền tính toán mấy ngày nữa sẽ vào thành phố mang ít đồ về, dù sao cũng không thể để vợ con chịu khổ.

Là đàn ông thì phải gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.

Hơn nữa anh cũng có tiền, chỉ là nguồn gốc không rõ ràng nên không thể tùy tiện tiêu xài.

Tống Ngọc Phượng chạy như bay về nhà vẫn còn tiếc bát canh thịt của mình.

Lúc đó, nhà lão tam nhìn như sắp đồng ý rồi.

Sao cô lại nhát gan như vậy chứ.


Vừa thấy Vệ Kiêu là cô đã không kìm chế được mà quay đầu bỏ chạy, khi cô đang hối hận đến mức muốn đấm ngực dậm chân, thì chồng cô - Vệ Kiến Quốc bước vào nhà, thấy dáng vẻ này của cô, liền cảnh giác lùi lại vài bước, rồi hỏi: "Cô bị...!trúng tà à?"

"Đi chết đi!" Tống Ngọc Phượng kể lại chuyện vừa xảy ra, nhưng không ngờ Vệ Kiến Quốc đưa tay sờ trán cô, lẩm bẩm: "Không sốt mà."

Anh ta ngây ngốc nói: "Cô với nhà lão tam quan hệ thế nào trong lòng cô không rõ à, muốn cô ta cho cô bát canh thịt giữa ban ngày sao, hơn nữa chúng ta đã chia nhà rồi, mặt mũi đâu mà đi xin đồ ăn nhà họ..."

Tống Ngọc Phượng chưa để anh ta nói hết đã lẩm bẩm: "Tôi có thể không cần mặt mũi."

Vệ Kiến Quốc: ...

Suýt quên vợ mình mặt dày đến mức nào.

"Tôi thèm một chút không được à." Tống Ngọc Phượng bực bội khi thấy ánh mắt của Vệ Kiến Quốc, cô lại không tự giác giải thích: "Hơn nữa tôi đâu có xin không, tôi vừa giúp cô ta đuổi Vương quả phụ, anh không biết Vương quả phụ vô lại thế nào đâu, còn hơn cả tôi..."

Vệ Kiến Quốc: ...

Vợ à, không cần phải tự hạ thấp mình như vậy đâu.

Nghe vợ lải nhải xong, anh ta vỗ vỗ tay cô, "Tôi biết cô thèm thịt, mai tôi sẽ thử xem có bắt được con cá nào ở sông không, nếu không có cá thì bắt ít lươn về chiên cho cô ăn."

Vợ không được ăn thịt chung quy vẫn là lỗi của người chồng, nên việc này tất nhiên phải do anh ta giải quyết.


Tống Ngọc Phượng không chê.

Cô hào hứng đồng ý, còn chưa kịp nói gì khích lệ chồng, thì nghe thấy bên ngoài có người gọi mình.

Cô thò đầu ra.

Là bát canh mà Giang Chân Chân đã hứa mang đến.

Tống Ngọc Phượng vội vàng mang vào phòng chia phần với Vệ Kiến Quốc, cô chép miệng, "Canh này ngon thật, Giang Chân Chân cũng biết giữ chữ tín."

"Chỉ là..."

"Sao cô ấy không ưa tôi nhỉ?"


Nghe Audio Trên Ứng dụng: 'Audio Quân Hôn Ngôn Tình' Hoàn toàn miễn phí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương