Thập Niên 70: Gả Cho Người Chồng Tàn Tật
-
Chương 43: Sợ Gì Chứ!
Nhóm dịch: Bánh Bao
Túc Kiều Kiều cười cười: “Đúng vậy.”
“Tớ thì khác, tớ không muốn lập gia đình.”
Trương Ngọc nhỏ giọng chửi rủa: “Mẹ nó, ba chị dâu đều bị bắt nạt giống chim, nhưng nhà đó đưa lễ vật nhiều nhất, hai anh trai tớ cũng muốn cưới vợ.”
Túc Kiều Kiều trầm mặc, gia đình Trương Ngọc không giống cô, cô được ba mẹ cưng chiều, ba mẹ Trương Ngọc tuy rằng cũng thương cô ấy, nhưng càng thương hai đứa con trai của mình.
Nhà họ Trương nghèo, hai đứa con trai một đứa hai mươi hai, một người mười chín tuổi, ở nông thôn đã sớm có thể cưới vợ.
Nhưng gia đình họ vẫn chưa thể cưới được, cho đến khi Trương Ngọc lớn lên.
Cô gái mi thanh mục tú, tuy rằng không trắng, nhưng cũng xinh đẹp nảy nở, sau đó người đến cầu hôn không ít, Trương Ngọc ngay từ đầu cũng có một người thích, vốn đã quyết định xong, kết quả lại thêm một người, kẻ đó còn cho lễ vật nhiều.
Trương Ngọc cầu xin thật lâu cũng không thể làm cho ba mẹ từ bỏ, chỉ có thể để mình ở nhà thêm một khoảng thời gian nữa.
Hưởng thêm một chút phúc, ba mẹ Trương gia chắc là áy náy, cuối cũng đồng ý, thời gian này đối xử với con gái cực kỳ tốt.
Trương Ngọc cười khổ: “Xin lỗi, tớ không nên nói những điều này.”
Thấy Túc Kiều Kiều không nói lời nào, cô ấy cho rằng mình nói những thứ này làm cho cô mất vui.
Dù sao ai cũng biết Tống Thanh Hàm không phải là người chồng hoàn mỹ, chân xảy ra vấn đề, còn không có tiền.
Còn có một cặp ba mẹ thiên vị như vậy, vừa rồi cô ấy cũng nghĩ đến một cô gái khiến bọn họ hâm mộ sau lưng sắp kết hôn, lại so sánh với mình, có cảm xúc nên mới nói thế.
Túc Kiều Kiều mím môi cười, lắc đầu: “Không sao, thật ra cậu cũng không cần lo lắng, nếu bọn họ là bắt nạt cậu, cậu cứ ầm ĩ lên, đánh không lại cậu cầm dao, không sợ bọn họ run rẩy.”
“Ha ha!”
Trương Ngọc lập tức cười rộ lên: “Cậu thật sự biết đùa, không giống trước kia.”
Nếu như trước kia, Túc Kiều Kiều khẳng định châm chọc, nói chuyện sẽ không chút lưu tình như bây giờ.
Túc Kiều Kiều cười cười: “Đúng vậy.”
“Tớ thì khác, tớ không muốn lập gia đình.”
Trương Ngọc nhỏ giọng chửi rủa: “Mẹ nó, ba chị dâu đều bị bắt nạt giống chim, nhưng nhà đó đưa lễ vật nhiều nhất, hai anh trai tớ cũng muốn cưới vợ.”
Túc Kiều Kiều trầm mặc, gia đình Trương Ngọc không giống cô, cô được ba mẹ cưng chiều, ba mẹ Trương Ngọc tuy rằng cũng thương cô ấy, nhưng càng thương hai đứa con trai của mình.
Nhà họ Trương nghèo, hai đứa con trai một đứa hai mươi hai, một người mười chín tuổi, ở nông thôn đã sớm có thể cưới vợ.
Nhưng gia đình họ vẫn chưa thể cưới được, cho đến khi Trương Ngọc lớn lên.
Cô gái mi thanh mục tú, tuy rằng không trắng, nhưng cũng xinh đẹp nảy nở, sau đó người đến cầu hôn không ít, Trương Ngọc ngay từ đầu cũng có một người thích, vốn đã quyết định xong, kết quả lại thêm một người, kẻ đó còn cho lễ vật nhiều.
Trương Ngọc cầu xin thật lâu cũng không thể làm cho ba mẹ từ bỏ, chỉ có thể để mình ở nhà thêm một khoảng thời gian nữa.
Hưởng thêm một chút phúc, ba mẹ Trương gia chắc là áy náy, cuối cũng đồng ý, thời gian này đối xử với con gái cực kỳ tốt.
Trương Ngọc cười khổ: “Xin lỗi, tớ không nên nói những điều này.”
Thấy Túc Kiều Kiều không nói lời nào, cô ấy cho rằng mình nói những thứ này làm cho cô mất vui.
Dù sao ai cũng biết Tống Thanh Hàm không phải là người chồng hoàn mỹ, chân xảy ra vấn đề, còn không có tiền.
Còn có một cặp ba mẹ thiên vị như vậy, vừa rồi cô ấy cũng nghĩ đến một cô gái khiến bọn họ hâm mộ sau lưng sắp kết hôn, lại so sánh với mình, có cảm xúc nên mới nói thế.
Túc Kiều Kiều mím môi cười, lắc đầu: “Không sao, thật ra cậu cũng không cần lo lắng, nếu bọn họ là bắt nạt cậu, cậu cứ ầm ĩ lên, đánh không lại cậu cầm dao, không sợ bọn họ run rẩy.”
“Ha ha!”
Trương Ngọc lập tức cười rộ lên: “Cậu thật sự biết đùa, không giống trước kia.”
Nếu như trước kia, Túc Kiều Kiều khẳng định châm chọc, nói chuyện sẽ không chút lưu tình như bây giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook