"Hít ——" Triển Ngải Bình véo mình một cái, cô đột nhiên hít khí một tiếng, thật đau!Lại cứ mơ mãi không tỉnh, cô vừa mở mắt, không ngủ bên cạnh bạn già của mình, mà cô về năm mươi năm trước, về tới năm 1971, về khi cô 23 tuổi, về đến ngày trước khi cô… kết hôn với Hạ Minh Chương.

Dùng cách nói của đám thanh niên đó mà nói, một bà già như cô đã sống lại, nhưng cô sống bình yên trôi chảy, trải qua những tháng ngày hạnh phúc hết sức tình tứ với bạn già, cô không muốn sống lại.

Thế nhưng…Một bà già 73 tuổi quay về năm 23 tuổi, cõi đời này còn có thể có loại chuyện tốt thế sao?!!!*"Cô Triển, khoai lang hẳn đã chín rồi, cô chọn một củ đi.

"Triển Ngải Bình và cô Tiểu Tưởng ngồi vây quanh chậu than ăn khoai nướng, mới móc khoai lang đen sì từ trong tro than ra, bên ngoài bọc một lớp tro, vỏ đã sớm đen lại, cô và Tiểu Tưởng dùng giấy bọc lại khoai lang, tùy ý xoa lớp bụi bên ngoài, bẻ ra làm hai, phần khoai vàng óng bốc khói nóng, như không cần tiền vẫn tỏa ra mùi thơm mê người.

Mùi khoai lang thơm phức xua tan khí lạnh trong phòng.

Tiểu Tưởng ăn khoai lang, oa oa kêu to: "Ai nha, nóng quá đi nóng quá đi, phỏng tay phỏng tay rồi… Ai u, thật là ấm áp, ấm tay…"Triển Ngải Bình cúi đầu hai ba ngụm đã ăn hết cả củ khoai đỏ thẫm, sau khi khoai lang nóng bỏng vào bụng, cô mới có cảm giác chân thật trở lại những năm 70.


Vẫn là thân thể trẻ tuổi tốt.

Ăn một củ khoai nóng, rơi vào trong dạ dày chỉ nghe một tiếng vang, hoàn toàn không lấp đầy bụng được, nhưng người già thì không thế, không ăn nhiều, ông Cố cười cô là dạ dày mèo con, chỉ ăn hai ba miếng.

Lúc còn trẻ, Triển Ngải Bình ăn rất nhiều, đặc biệt là lúc đi lính, học trường quân đội, quả thật như quỷ chết đói đầu thai, mỗi lần đến giờ cơm, nhà ăn như cá diếc sang sông.

Ăn xong khoai nướng, Triển Ngải Bình bắt đầu suy nghĩ tình huống hiện nay.

Cô về tới năm 23 tuổi, tuổi này tốt lắm, đây chính là ngã rẽ cuộc đời cô, sau khi cô lựa chọn kết hôn với Hạ Minh Chương, cuộc đời của Triển Ngải Bình hoàn toàn trượt dốc.

Nhớ lại bảy mươi năm trước khi sống lại, cuộc đời của Triển Ngải Bình như chữ "N".

Triển Ngải Bình sinh năm 1948, một năm trước kiến quốc, cha mẹ cô đều là sĩ quan, từ nhỏ cô đã lớn lên ở đại viện, cô là con cưng của trời, là đứa nhỏ được người người hâm mộ.

Khi còn bé cô là "thủ lĩnh của đám nhóc", lớn lên kết quả học tập tốt, liên tục nhảy lớp, lúc tuổi mười lăm mười sáu đã thi đậu đại học quân y.

Những ngày cô ở quân đội là những ngày huy hoàng nhất hồi thanh niên của cô.

Sau khi cô tốt nghiệp, hết thảy đều kết thúc.

Triển Ngải Bình có thiên phú xuất chúng ở phương diện y học, các giáo viên cũng có sự mong đợi rất cao với cô, Triển Ngải Bình cũng rất tự kiêu, cô cho rằng mình sẽ không phụ lòng sự kỳ vọng của các giáo viên, cô sẽ trở thành bác sĩ nữ rực rỡ lóa mắt trong lịch sử Trung Hoa.

Có thể đó chỉ là khí phách thiếu niên lúc còn đi học.


Quân y quân y, đầu tiên là quân nhân, sau mới là bác sĩ, ngay lúc đó Triển Ngải Bình tự kiêu với năng khiếu y thuật của cô, cô tràn đầy hùng tâm tráng chí, bắt đầu cảm thấy trách nhiệm và huấn luyện quân nhân làm lỡ cô nghiên cứu y thuật, cô muốn đến bệnh viện lớn, cô muốn lên bàn mổ, cô muốn trị bệnh cứu người, mà không phải ở liên đội, mỗi ngày chữa mấy thứ bệnh ốm vặt hời hợt.

Sự nỗ lực và thiên phú của cô giúp cô tuổi còn trẻ đã tiến vào bệnh viện, thành công làm bác sĩ mổ chính.

Người khác đều khen cô: Mày liễu không nhường mày râu.

Ngay lúc này, Triển Ngải Bình 20 tuổi phát hiện —— cô không cách nào trở thành một bác sĩ tốt.

Chỉ vì cô không chịu được sự sống cái chết.

Trị bệnh cứu người chưa bao giờ là trò đùa, không phải diễn tập, một người dù cho có y thuật cao đến đâu cũng không trị căn bệnh nhất định chết người.

Rất nhiều người đều nói, bác sĩ trong bệnh viện trông máu lạnh vô tình, nhưng bọn họ phải học cách máu lạnh vô tình, bình tĩnh chết lặng nhìn từng người từng người chết đi, trong bệnh viện đều là người chết, luôn có người không cấp cứu được, bọn họ không có thời gian đi thương tâm khổ sở, vẫn phải đi trị cho bệnh nhân kế tiếp.

Sau khi trải qua một lần phẫu thuật thất bại, Triển Ngải Bình không cầm được dao mổ lên nữa.


Cây dao mổ này quá nặng nề.

Mọi hành động của cô đều liên quan đến tính mạng, sống chết của một người.

"Tiểu Triển, em quá hiếu thắng.

""Em yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân.

""Đây không phải là lỗi của em.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương