Thập Niên 70 Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
-
1: Sống Lại 1
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Cháu nói cái gì? Cháu muốn về quê?" Trình Tố Nhã giật mình nhìn về phía cháu gái, giống như là nghe lầm hỏi lại.
"Dạ.
"
Gương mặt
Trình Nịnh nhỏ nhắn trắng hồng không chút sợ hãi, nhàn nhạt đáp một tiếng, quay đầu nhìn cuốn lịch trên bàn.
Ngày 31 tháng 1 năm 1975, mùng 9 tháng Giêng âm lịch.
Vừa mới qua năm âm lịch, nhưng đã nửa năm từ khi Hàn Đông Nguyên xuống thôn quê vì cô.
Cô nhớ khoảng thời gian anh vì cô mà xuống thôn quê.
Cũng không có sao, còn sáu tháng nữa mới xảy ra chuyện anh vì cứu lũ mà gặp chuyện.
Cô quay đầu, nhìn cô mình, trầm tĩnh mà kiên định nói: "Đúng cô, hai tháng qua cháu đã nghĩ rất nhiều.
Theo như chính sách, thì người xuống thôn quê phải là cháu, anh Ba chuyển việc cho cháu, thay cháu xuống thôn quê, như vậy mặc dù cháu ở lại trong thành phố, nhưng lại để cho cô nợ bọn họ, cháu không muốn! "
"Cái này cháu không cần lo lắng," Trình Tố Nhã cắt lời cháu gái, nhíu mày, nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không đơn giản như cháu nghĩ.
Nếu như cháu không ở Hàn gia, coi như Hàn Nguyên Đông không thay cháu xuống thôn quê, cô cũng sẽ có cách để cho cháu ở lại trong thành phố.
Hơn nữa, nếu như cậu ta đã xuống thôn quê, chấu lại đi, trừ việc để cho cháu an lòng, nhưng lại mệt mỏi, thì có ích lợi gì?"
Anh cả là liệt sĩ, cháu gái lúc chưa sinh ra đã hi sinh, chị dâu nuôi nấng được hai năm, sau đó lại tái hôn đến phương nam, mấy năm sau mẹ cô bé cũng qua đời, nhà mẹ cũng không có ai khác, cháu gái là một tay bà nuôi lớn.
Năm đó bà gả đến Hàn gia, cũng đưa cháu gái đến Hàn gia.
Bà làm việc ở nhà máy, chồng bà Hàn Kỳ Sơn là xưởng trưởng nhà máy của bọn họ.
Vào lúc này mỗi nhà phải có ít nhất một đứa trẻ xuống thôn quê, chồng bà cũng là xưởng trưởng nhà máy, càng phải làm gương, nhưng hai vợ chồng bà không có con, mà vợ trước của ông sinh được ba người con sớm đã có công việc, một người cũng không muốn xuống thôn quê, cho nên vào lúc này, Trình Nịnh tốt nghiệp trung học, dù là cô không phải con gái Hàn gia, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Hàn gia, cũng bị bắt buộc xuống thôn quê đi.
Nhưng là Trình Nịnh lại quá xinh đẹp.
Cô thừa kế dáng vẻ của mẹ, dù là đứng ở đâu cũng sẽ rất hút mắt người khác, liếc mắt đã không nhịn được phải nhìn thêm mấy lần.
Cô gái thành phố bình thường xuống thôn quê đã không dễ dàng, huống chi cô lớn lên với dáng vẻ như vậy?
Trình Tố Nhã tuyệt đối không yên tâm để một mình cô xuống thôn quê.
Cho nên lúc đầu Hàn Đông Nguyên đứng ra, nói nhường công việc cho Trình Nịnh, mình thay cô xuống thôn quê, Trình Tố Nhã mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dĩ nhiên, con gái của chồng đối với bà và cháu gái luôn rất lãnh đạm, thay cháu gái xuống thôn quê, hẳn không phải là Hàn Đông Nguyên chủ động, bà đoán rằng là ý của Hàn Kỳ Sơn.
Mặc dù bởi vì chuyện này, ngoài hai người con kế, đại ca của Hàn Đông Nguyên là Hàn Đông Chí, chị hai Hàn Nhất Mai, nhất là Hàn Nhất Mai, không ít lần bày tỏ thái độ với bà và cháu gái, nhưng so với việc cháu gái xuống thôn quê, sống xem mặt một chút thì có là gì?
Nghĩ tới những thứ này, Trình Tố Nhã dừng lại nói: “Anh cả và chị hai con, nếu bọn họ có thái độ gì với cháu, thì cũng không cần để ý tới bọn họ, cứ nói với cô.
"
Trình Nịnh lắc đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook