Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vừa rồi Lâm Trường Ngạn liên tục mất tập trung trong lúc nói chuyện với cô ta, chẳng lẽ là vì Tần Nhu?

Chẳng lẽ Tần Nhu không thể gả cho đoàn trưởng Dương, nên lại để mắt đến Lâm Trường Ngạn? Tần Nhu có làm vậy cũng chỉ phí công thôi, chỉ cần Lâm Trường Ngạn tiếp xúc với Tần Nhu vài lần, hiểu được bản tính của Tần Nhu, anh ấy tuyệt đối sẽ không thích loại bình hoa di động trống rỗng này.

Lúc này, Tiết Đình Đình chỉ mong Lâm Trường Ngạn có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Tần Nhu càng sớm càng tốt, cũng kinh ngạc khi thấy mình quan tâm đến Lâm Trường Ngạn. Vào lúc cô ta không nhận ra, dường như cô ta đã nảy sinh hảo cảm với chàng phóng viên trẻ này.

"Tần Nhu, cô đi ra rồi à? Vừa rồi chủ nhiệm Tôn gọi cô vào làm gì đấy?"

“Sao còn ôm chiếc bình tráng men lớn thế này?! Đồ mới à?"

Hình ảnh Tần Nhu ôm chiếc bình tráng men lớn thật sự quá bắt mắt, cô vừa trở về phòng ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng đã vây lại.

Cô sống trong ký túc xá tập thể của đoàn văn công, phòng ký túc xá này rất nhỏ, trong phòng kê bảy tám chiếc giường tầng, còn có mấy bộ bàn ghế. Tần Nhu ngủ ở trên tầng trên của chiếc giường sắt dựa vào bên cửa sổ.

Mấy chiếc giường tầng này đều đặc biệt cũ, lớp sơn màu xanh da trời đã bị bong tróc gần hết, lúc leo lên giường vang lên tiếng kẽo kẹt, ba chiếc giường được kê sát nhau, chỉ cần một người leo lên, có thể kéo theo ba chiếc giường cùng kẽo kẹt lắc lư.

"Chủ nhiệm Tôn cho, nói đây cũng là phần thưởng lần này."

"Thật không? Oa! Nhìn lớn thật đấy!"

Tần Nhu có thanh danh rất kém ở đoàn văn công này, trong phòng ký túc xá này, có hơn nửa người không thích cô. Nhưng cô cũng chưa đến mức bị người người kêu đánh, vẫn có mấy người chị em plastic*.



*Ý nói tình cảm chị em như hoa giả bằng nhựa, hàng giả 100% nhưng vẫn luôn tươi không tàn. Bên ngoài thân thiết chị em nhưng thực chất đấu đá như điên.

Mấy người chị em plastic này cũng chẳng phải là người tốt lành gì, tuy ngoài mặt hết khuyên nhủ lại an ủi, nhưng thực tế là không có mấy người muốn cô sống tốt, vui vẻ đứng ở một bên xem kịch vui của cô.

"Bà ta còn bảo tôi đi gặp mặt một người, tên là Lục Diễm, là một sĩ quan hải quân." Tần Nhu giải thích ngắn gọn về kết quả buổi biểu diễn ngày hôm nay, bỏ qua tiền thưởng và vé thịt mình nhận được. Cô không muốn mời khách, nên chỉ tập trung nói đến chiếc ca tráng men cực lớn này, rồi cuối cùng lại ném ra một tin tức nặng ký.

Chủ nhiệm Tôn yêu cầu cô đi coi mắt.

Tần Nhu nói vậy, nhưng cũng không quá coi trọng chuyện này, hồi trước lúc tốt nghiệp trở thành giáo viên mầm non, có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng cho cô, hiệu trưởng trường mẫu giáo, các cô giáo đồng nghiệp, người ở xã... Thậm chí còn có phụ huynh muốn giới thiệu đối tượng cho cô.

Đi coi mắt thì đi coi mắt, dù sao cũng không chết người.

Nếu có lần nào không đùn đẩy được, cô sẽ gặp mặt rồi lừa người ta cho qua chuyện, Tần Nhu rất sợ gặp phải người quấn lấy mình.

Tuy chủ nhiệm Tôn chỉ giới thiệu sơ lược mấy câu về người tên Lục Diễm này, Tần Nhu cũng biết anh có điều kiện ngoài mặt rất tốt, mới hai mươi lăm tuổi đã lên làm Tham mưu trưởng trung đoàn, cấp phó đoàn, có thể thấy tương lai sáng lạn, là một đối tượng tốt.

Nhưng Tần Nhu là người tự hiểu lấy mình, chủ nhiệm Tôn không thích cô, mà dạo này cô cũng gây ra không ít chuyện, người ta giới thiệu đối tượng cho cô, có thể giới thiệu được đối tượng tốt gì chứ?

Chuyện khác thường nhất định sẽ có yêu, người họ Lục này chắc chắn phải có khuyết điểm rất lớn.

Vì vậy, Tần Nhu công khai nói tên của anh ra, tin tức của cô bị chặn, không có nghĩa là những người khác không biết gì về anh. Phải biết rằng, cái vòng quân đội này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hiện tại cũng không có hoạt động giải trí gì, mọi người đều âm thầm thích hóng chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương