Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tuy anh từng có kinh nghiệm mấy lần đi xem mắt, nhưng ngay cả khi đầu óc bị hỏng, Lục Diễm cũng biết, tuyệt đối không thể lặp lại những kinh nghiệm này.

Không thể làm như vậy với cô.

"Lục Diễm, mày nói thử xem, chỉ bằng vào khuôn mặt này của mày, có biết bao nhiêu cô gái thích mày. Cố tình mày lại có tính tình thối hoắc, còn thêm cái miệng độc địa này nữa, tương lai có người phụ nữ nào chịu đựng được mày."

Lục Diễm nghĩ:

‘Vậy thì cố gắng không mở miệng đi.

Nói nhiều lỗi nhiều, nói ít sai ít.

Ấn tượng đầu tiên khá là quan trọng.’

Đến khi hai người xuống xe buýt, đi trên đường cũng không ai nói với ai câu gì.

Lúc xuống xe buýt, Tần Nhu thầm nghĩ quả nhiên là Lục Diễm tới chỉ để đi ngang sân khấu, nên cũng không nói câu nào. Có lẽ, đây cũng là lần đầu tiên anh chàng này gặp phải đối tượng chịu phối hợp với mình.

Tần Nhu chủ động mua vé xem phim, còn tích cực chọn vị trí xem phim tốt nhất với nhân viên bán vé, Lục Diễm đứng chờ ở cạnh đó, lúc nên trả tiền thì trả tiền.

Tần Nhu cũng không thèm khách khí với anh, lại đi qua quầy bên cạnh mua ba bốn lạng hạt dưa, đựng vào túi giấy, rồi đưa cho Lục Diễm một túi.



Phải một lúc nữa bộ phim điện ảnh mới bắt đầu chiếu, hai người không ai nói chuyện với ai, cũng không thể ngồi không, vậy thà cắn hạt dưa đi.

Bình thường Lục Diễm không bao giờ ăn hạt dưa, nhưng thấy cô đưa tới, anh cũng không từ chối, cùng đứng cắn hạt dưa với cô.

Tạch tạch tạch tạch tạch tạch ——

Tần Nhu: "..."

Đây có lẽ là buổi coi mắt trầm mặc nhất quỷ dị nhất mà cô từng trải qua.

Anh chàng sĩ quan quân đội này đã hoàn toàn không muốn coi mắt nữa rồi.

Anh quên là mình tới đây để coi mắt rồi à? Anh có thể nói mấy cây được không, chẳng hạn như tra hỏi sổ hộ khẩu, có nhà có xe chưa, bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp trường gì, tiền lương bao nhiêu, lại sổ ra một loạt yêu cầu với bạn lữ tương lai?!

Nghe nói, Lục Diễm là người rất khó tính cơ mà, chẳng lẽ người khó tính sẽ không chủ động gây chuyện? Sao cứ im lặng thế này...

Trong lúc Tần Nhu thắc mắc, đồng thời Lục Diễm cũng đang thắc mắc.

Nghe nói cô gái anh coi mắt hôm nay là một quả ớt nhỏ.

Sao anh thấy hình như không cay lắm.

Lục Diễm vừa cắn hạt dưa vừa hơi ngẩng đầu nhìn lên trên, thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn cô gái bên cạnh, thấy gò má xinh đẹp của cô hơi gồ lên lúc nhai, sao anh lại cảm thấy... quả ớt nhỏ này rất ngọt ngào?

Bộ phim bắt đầu chiếu trong bầu không khí kỳ lạ này.



Hai người cùng ngồi xuống chỗ ngồi, Tần Nhu ngẩng đầu lên xem bộ phim đen trắng cũ kỹ, lại liếc nhìn sĩ quan đẹp trai ngồi bên cạnh, hùng, à không, anh chàng khó tính này có ngoại hình rất đẹp trai.

Xung quanh tối om, ánh sáng từ màn hình lớn phản chiếu trên mặt anh, các đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng hơn, sống mũi cao thẳng, chóp mũi cũng đẹp, tướng mạo đoan chính, là khuôn mặt với những góc cạnh sắc nét, tự nhiên mang đến cho người cảm giác chính nghĩa.

Nhìn khuôn mặt này, sẽ làm người cảm thấy anh rất hợp với những nghề như cảnh sát, bộ đội, với hình tượng vĩ đại sáng chói.

Hình như chủ nhiệm Tôn từng nói anh là người Hoàng Đảo, Sơn Đông.

Tần Nhu âm thầm gật đầu, chỉ cần anh không đứng lên, ngồi ở bên cạnh anh cũng đã có cảm giác an toàn rồi.

Nhìn kỹ lại, hai người bọn họ có ngoại hình phong cách thế này ngồi cạnh nhau, cũng rất thu hút.

Tần Nhu biết mình trời sinh đã diễm lệ quyến rũ quá mức, vẻ ngoài diêm dúa lòe loẹt lại không quá đứng đắn, còn người đàn ông bên cạnh lại có ngoại hình đầy chánh nghĩa. Hai người bọn họ, một nam một nữ ngồi cùng nhau sẽ giống cái gì nhỉ?

Giống như nữ yêu tinh và đạo trưởng chánh đạo?

Khắc tinh.

Nếu lúc này người có óc tưởng tượng phong phú đi qua, đi tới bên cạnh Lục Diễm vỗ vào trên bả vai của anh, có lẽ đối phương sẽ nói: "Người anh em, anh tới thu yêu à?"

Tần Nhu sẽ lại phải giải thích với người ta mình chỉ là một con hồ ly tinh vô tình đi ngang qua.

Không quyến rũ người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương