Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Dụ Bạch ngồi cạnh anh ấy có tinh thần rất kém, ông lão đội chiếc mũ trên đầu, thường xuyên giơ tay lên sờ mũ trên đầu, chỉ sợ không thấy mũ đâu.

Tần Nhu ngồi một mình ở một bên, đối diện là hai chị em sinh đôi Trần Quyên Quyên và Trần Cảnh Hoa, một bên kia là Tần Miên bế con trai nhỏ bốn tuổi Trần Cảnh Dực.

Trần Cảnh Dực ngồi ở trên đùi mẹ, cúi đầu nghịch cái nắp chai trên tay, dù hiện tại cậu bé đã bốn tuổi, nhưng suốt ngày không chịu mở miệng nói chuyện.

Tần Miên bảo Trần Cảnh Dực mở miệng chào dì nhỏ Tần Nhu, cậu bé vẫn cúi gằm mặt xuống, làm ngơ rất lâu.

Tần Nhu ghé người tới trước mặt cậu bé, chủ động nói: "Cảnh Dực, dì nhỏ đến thăm cháu nè."

Giọng nói của cô rất dễ nghe, trong veo như nước suối, ngay cả Trần Cảnh Dực cũng bị thu hút, cậu bé ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn cô, nhưng vẫn không nói câu nào, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục chơi nắp chai trong tay.

Lúc Trần Cảnh Dực ngẩng đầu lên, Tần Nhu sửng sốt trong chốc lát, cô phát hiện ra cậu bé này có đôi mắt rất lớn, vừa to lại vừa đen, con ngươi cũng đậm màu hơn những đứa trẻ bình thường.

Tần Nhu hơi do dự nhìn về phía chị gái Tần Miên, kỳ thực cô nghi ngờ đứa bé này có khả năng bị tự kỷ.

"Cảnh Dực rất ngoan, cũng dễ chăm, không giống anh chị nó." Tần Miên vén phần tóc mái lòa xòa của con trai ra sau tai, cười hơi miễn cưỡng.

Tần Miên biết rõ con trai nhỏ của mình hơi không bình thường, khác với những đứa trẻ bình thường khác. Trong lòng cô ấy rất buồn, đoán có lẽ là do biến cố gia đình mấy năm nay đã ảnh hưởng đến đứa bé.

Cứ nháo đi nháo lại, ai có thể không bị ảnh hưởng được? Đứa trẻ con quá nhỏ, chắc chắn đã bị kinh sợ.

... Đừng nói là con trai nhỏ không bình thường, ngay như hai người lớn, cũng trở nên không bình thường.

“Ừ." Tần Nhu gật đầu, cô cũng không nói gì khác, tình huống hiện tại cũng không thích hợp nói những chuyện này.

Trong mắt trong lòng hai đứa bé Trần Quyên Quyên và Trần Cảnh Hoa chỉ có chậu thịt heo nấu miến ở giữa kia, món ăn này là món ăn ngon nhất trong lòng bọn họ!



Ban đêm, Tần Nhu ngủ ở nhà họ Trần, chị gái Tần Miên bảo chồng Trần Miễn qua ngủ cùng với hai con trai, để con gái Quyên Quyên ngủ ở trên giường của hai vợ chồng, cô và Tần Nhu cùng ngủ với nhau ở trên giường con gái, hai chị em cùng đắp chung một cái chăn.

Bóng đèn nhỏ lay lắt trên đỉnh đầu, Tần Miên nhỏ nhàng hỏi Tần Nhu về chuyện của anh chàng sĩ quan quân đội trẻ tuổi kia.

Vừa rồi có nhiều người cô ấy không tiện hỏi kỹ, bây giờ chỉ còn lại hai chị em, Tần Miên mới có cơ hội hỏi chuyện này.

"Người ta thật sự giới thiệu sĩ quan hải quân trẻ tuổi cho em?"

Tần Nhu gật đầu: “Đúng, anh ấy tên là Lục Diễm."

Tần Nhu kể hết mọi tin tức mình biết cho Tần Miên, cô không muốn chị gái lo lắng cho mình, đồng thời cô cũng không nói dối, lãnh đạo thật sự giới thiệu đối tượng "Tốt" cho cô.

Về phần có thành công hay không, đó lại là chuyện của sau này.

Tần Miên nghe cô nói rõ họ tên của Lục Diễm, hoàn cảnh gia đình cũng ra ình ra dạng, lúc này mới chịu tin là thật, chứ không phải là em gái bịa chuyện để lừa cô ấy.

"Vậy em phải nắm chắc cơ hội này, ngày mai đi gặp người ta nhớ phải ăn mặc đẹp, miệng cũng ăn nói ngọt vào..."

Tần Miên ân cần dặn dò cô, sợ cô bỏ lỡ đối tượng tốt như thế này.

Tần Nhu mỉm cười nằm sấp ở cạnh đó, nghe Tần Miên lải nhải căn dặn mình, dặn dò cô đi coi mắt với người ta thế nào, biểu hiện ra sao, tương lai kết hôn làm vợ làm mẹ thì phải thế nào...

Người ta thường nói chị lớn như mẹ, Tần Miên thật sự mang cho cô cảm giác giống như mẹ.

"Em nhìn chị cười cái gì? Cũng không thèm đáp lại, em có nghe lọt tai lời chị nói không đấy?"

Tần Nhu gật đầu cười nói: “Em nghe thấy rồi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương