[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 5: Chỉ Cần Nắm Bắt (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chờ lão gia trở về hôn sự gần như có thể quyết định.” Dung Lam có hơi do dự: “Nhưng mẹ nghe nói bây giờ đại học Bắc Thành tuyển sinh con cháu của công nông binh vào mùa thu, mẹ định cho A Nhuyễn đi học đại học hai năm.”
Mặc dù đã bỏ thi đại học, nhưng một số trường đại học vẫn được phê duyệt tuyển sinh, một niên khóa bình thường là hai hoặc ba năm.
Yêu cầu tuyển sinh cũng không cao…
Tư tưởng chính trị trong sáng, khoảng hai mươi tuổi, không có bệnh gì nghiêm trọng, hoặc là có trình độ trung học cơ sở trở lên.
Con gái bà học xong trung học cơ sở thì vẫn ở nhà, suốt ngày ủ rũ trong nhà, bây giờ có cơ hội như vậy bà cũng muốn để con gái đi mở mang tầm mắt, kết bạn với vài người.
Ông ngoại của A Nhuyễn là viện trưởng viện quân y Nam Thành, mấy năm nay cô vẫn đi theo ông cụ học phân biệt dược liệu và dược lý, mấy ngàn vị thuốc Đông y chỉ cần vừa nghe tên là có thể nói ra tác dụng của nó mà không cần nghĩ ngợi, ông cụ cũng khen là cô có thiên phú.
Hiếm có đứa nhỏ nào thích dược lý, bà hy vọng con gái có thể tìm được con đường riêng của mình.
Đứa con yêu quý của ba mẹ thì phải có kế hoạch sâu xa.
Nhưng bà cũng lo lắng nhà họ Trần sẽ có ý kiến, dù sao A Nhuyễn cũng đã mười bảy tuổi,cứ kéo dài mãi có thể cũng không tốt, hay là nói kết hôn trước?
Trong thâm tâm bà cũng rất bối rối.
Trần Diễm không biết những chuyện này, nghe Dung Lam nói xong thì anh nói: “A Nhuyễn muốn đi không, cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi.”
Anh không có ý kiến gì.
Nghe thấy dưới lầu có âm thanh, lúc đầu Tô Sính định đi xuống lầu, vừa đi đến đầu bậc thang còn chưa bước chân ra đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của đàn ông, hai chữ A Nhuyễn từ trong miệng anh nói ra cảm giác cũng khác so với người khác.
Trong lòng giống như bị lông vũ chạm nhẹ.
Tô Sính đỏ mặt, thu chân lại, ngồi xổm trong bóng tối chỗ ngã rẽ.
Đúng lúc Trần Diễm ngước mắt lên, vạt váy màu trắng bay vọt qua, một đôi chân mảnh khảnh trắng nõn đến chói mắt thoáng qua, rất nhanh đã biến mất không dấu vết.
Bóng dáng gầy gò của cô gái nhỏ dựa vào bức tường bên cạnh cầu thang, giống con thỏ con đang hoảng sợ.
“...”
Anh “chậc” một tiếng.
Quá gầy.
Chỉ cần ôm nhẹ là có thể bẻ gãy.
Dung Lam rất hài lòng với câu trả lời của anh, lại nói chuyện phiếm với anh một lúc, cho đến khi cái bóng bên cạnh cầu thang biến mất, Trần Diễm mới bình tĩnh thu ánh mắt lại.
“Mẹ phải dọn một ít dược liệu phơi ở ngoài sân, chỉ sợ buổi tối có sương. A Sách, con nói chuyện với A Diễm nhé, hai anh em các con không phải cũng đã lâu không gặp nhau sao, trò chuyện đi nhé.”
Tô Sách trả lời: “Vâng ạ.”
Ăn xong dưa hấu anh ấy tùy ý lau tay, nhướng mày hỏi: “Chơi bóng không? Tôi thấy đằng sau có sân bóng rổ.”
“Đi thôi.” Tay trái Trần Diễm chống lên đầu gối đứng dậy, tay còn lại cầm dưa hấu: “Mình gọi thêm mấy người đi.”
“Được.” Tô Sách quay đầu gọi: “A Ngự, em có đi không?”
Tô Ngự đung đưa chân, dựa vào ghế sô pha trên lan can, chăm chú: “Không đi, em muốn xem tivi.”
“Đừng để ý tới nó, nhãi ranh.” Tô Sách gần như ôm người anh em tốt ra ngoài.
Người trong khu tập thể đều quen biết nhau, tùy tiện gọi một tiếng là đến. Thẩm Thanh Tuyết và Triệu Đồ đều cùng một đội với Trần Diễm, cậu bé cao gầy có gương mặt dễ thương cùng đội với Tô Sách.
Đánh bóng được vài hiệp, đám con trai người đứng người ngồi tụm lại một chỗ, có người mồ hôi nhễ nhại, cởi áo trắng ra lau tóc.
“Chờ lão gia trở về hôn sự gần như có thể quyết định.” Dung Lam có hơi do dự: “Nhưng mẹ nghe nói bây giờ đại học Bắc Thành tuyển sinh con cháu của công nông binh vào mùa thu, mẹ định cho A Nhuyễn đi học đại học hai năm.”
Mặc dù đã bỏ thi đại học, nhưng một số trường đại học vẫn được phê duyệt tuyển sinh, một niên khóa bình thường là hai hoặc ba năm.
Yêu cầu tuyển sinh cũng không cao…
Tư tưởng chính trị trong sáng, khoảng hai mươi tuổi, không có bệnh gì nghiêm trọng, hoặc là có trình độ trung học cơ sở trở lên.
Con gái bà học xong trung học cơ sở thì vẫn ở nhà, suốt ngày ủ rũ trong nhà, bây giờ có cơ hội như vậy bà cũng muốn để con gái đi mở mang tầm mắt, kết bạn với vài người.
Ông ngoại của A Nhuyễn là viện trưởng viện quân y Nam Thành, mấy năm nay cô vẫn đi theo ông cụ học phân biệt dược liệu và dược lý, mấy ngàn vị thuốc Đông y chỉ cần vừa nghe tên là có thể nói ra tác dụng của nó mà không cần nghĩ ngợi, ông cụ cũng khen là cô có thiên phú.
Hiếm có đứa nhỏ nào thích dược lý, bà hy vọng con gái có thể tìm được con đường riêng của mình.
Đứa con yêu quý của ba mẹ thì phải có kế hoạch sâu xa.
Nhưng bà cũng lo lắng nhà họ Trần sẽ có ý kiến, dù sao A Nhuyễn cũng đã mười bảy tuổi,cứ kéo dài mãi có thể cũng không tốt, hay là nói kết hôn trước?
Trong thâm tâm bà cũng rất bối rối.
Trần Diễm không biết những chuyện này, nghe Dung Lam nói xong thì anh nói: “A Nhuyễn muốn đi không, cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi.”
Anh không có ý kiến gì.
Nghe thấy dưới lầu có âm thanh, lúc đầu Tô Sính định đi xuống lầu, vừa đi đến đầu bậc thang còn chưa bước chân ra đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của đàn ông, hai chữ A Nhuyễn từ trong miệng anh nói ra cảm giác cũng khác so với người khác.
Trong lòng giống như bị lông vũ chạm nhẹ.
Tô Sính đỏ mặt, thu chân lại, ngồi xổm trong bóng tối chỗ ngã rẽ.
Đúng lúc Trần Diễm ngước mắt lên, vạt váy màu trắng bay vọt qua, một đôi chân mảnh khảnh trắng nõn đến chói mắt thoáng qua, rất nhanh đã biến mất không dấu vết.
Bóng dáng gầy gò của cô gái nhỏ dựa vào bức tường bên cạnh cầu thang, giống con thỏ con đang hoảng sợ.
“...”
Anh “chậc” một tiếng.
Quá gầy.
Chỉ cần ôm nhẹ là có thể bẻ gãy.
Dung Lam rất hài lòng với câu trả lời của anh, lại nói chuyện phiếm với anh một lúc, cho đến khi cái bóng bên cạnh cầu thang biến mất, Trần Diễm mới bình tĩnh thu ánh mắt lại.
“Mẹ phải dọn một ít dược liệu phơi ở ngoài sân, chỉ sợ buổi tối có sương. A Sách, con nói chuyện với A Diễm nhé, hai anh em các con không phải cũng đã lâu không gặp nhau sao, trò chuyện đi nhé.”
Tô Sách trả lời: “Vâng ạ.”
Ăn xong dưa hấu anh ấy tùy ý lau tay, nhướng mày hỏi: “Chơi bóng không? Tôi thấy đằng sau có sân bóng rổ.”
“Đi thôi.” Tay trái Trần Diễm chống lên đầu gối đứng dậy, tay còn lại cầm dưa hấu: “Mình gọi thêm mấy người đi.”
“Được.” Tô Sách quay đầu gọi: “A Ngự, em có đi không?”
Tô Ngự đung đưa chân, dựa vào ghế sô pha trên lan can, chăm chú: “Không đi, em muốn xem tivi.”
“Đừng để ý tới nó, nhãi ranh.” Tô Sách gần như ôm người anh em tốt ra ngoài.
Người trong khu tập thể đều quen biết nhau, tùy tiện gọi một tiếng là đến. Thẩm Thanh Tuyết và Triệu Đồ đều cùng một đội với Trần Diễm, cậu bé cao gầy có gương mặt dễ thương cùng đội với Tô Sách.
Đánh bóng được vài hiệp, đám con trai người đứng người ngồi tụm lại một chỗ, có người mồ hôi nhễ nhại, cởi áo trắng ra lau tóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook