[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 33: Xuyên Tâm Liên (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Thế không tim không phổi, ăn vô cùng vui vẻ, trên bàn ăn hôm nay chỉ có cậu bé là ăn nhiều nhất.
Dung Lam cũng vui vẻ hơn: “Mấy ngày trước còn nghe mẹ cháu nói cháu ăn uống không tốt lắm, về sau thường xuyên lại đây ăn cơm được không?”
“Cảm ơn dì Dung.” Trần Thế đồng ý ngay: “Vậy cháu không khách khí.”
Mấy lời này nói ra từ miệng một đứa trẻ có chút buồn cười, Dung Lam bật cười ra tiếng.
Cơm nước xong, hai anh em nhà họ Tô dọn dẹp bàn rồi đi rửa chén, Dung Lam đi ra bên ngoài sân thu dọn thuốc, Tô Định Bang trở về thư phòng.
Trần Diễm muốn đi dạo cho tiêu bớt, thuận tiện kêu mấy anh em ra bóng rổ chơi một lúc.
“Anh...Trần.”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên sau lưng, anh dừng chân lại, xoay người đối diện với đôi mắt mông lung.
“Em có cái này cho anh,” Tô Sính chần chờ nói: “Anh có thể chờ em một chút không?”
Anh gật đầu: “Chờ em,, không cần vội.”
Góc váy của cô gái nhỏ lại biến mất ở chỗ rẻ trên lầu hai, rất nhanh cô chạy xuống, thở hồng hộc đưa một cái túi cho anh.
Anh nhận lấy, một hương thơm phả thẳng vào mặt anh.
“Đây là túi chống muỗi lần trước em nhắc tới sao?”
Cô gật đầu, đôi mắt trong veo sáng ngời, đầu ngón tay vô thức nắm lấy gấu váy, căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh.
“Có tâm.” Trần Diễm không ngờ một câu nói vô tình của mình lại khiến cô để trong lòng, khóe miệng anh nhếch lên.
Một chiếc túi vải nhỏ màu xám nằm gọn trong tay anh, trên đó có thêu lá cỏ xanh biếc, anh nhướng mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Tô Sính nhẹ giọng nói: “Xuyên tâm liên.”(1 loại thuốc đông y)
Trần Diễm và Tô Sách hẹn ngày mai cùng chơi, anh liếc nhìn cô gái nhỏ trong sân đang giúp mẹ thu dọn dược liệu, anh thong thả bước ra ngoài.
Chiếc túi trong lòng bàn tay tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, tâm tình nam nhân rất tốt.
Ra khỏi sân nhà họ Tô, anh đụng phải một bóng đen.
Vừa định lên tiếng, anh ta sợ quấy rầy người của nhà họ Tô, liền kéo anh vào góc tường.
“Là tôi.” Anh ta hạ giọng.
"..." Trần Diễm không nói nên lời: “Dạo này cậu có chuyện gì sao?"
Thẩm Thanh Tuyết há miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt trở về.
Thấy vẻ mặt khó xử của anh ta, Trần Diễm trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu làm chuyện thất đức sao? Cậu chặn ống khói nhà người ta? Hay là cậu đập vỡ kính nhà người ta?"
Thẩm Thanh Tuyết nhíu mày: "Tôi mười bảy tuổi chứ không phải bảy tuổi."
Lần này Trần Diễm thật sự kinh ngạc: "Bảy tuổi còn làm loại chuyện này sao? Năm tuổi tôi đã ngừng chơi mấy thứ này rồi."
“Đi thôi.” Bị anh ngắt lời, Thẩm Thanh Tuyết cũng lỏng, anh ta thở ra một hơi dài, lẩm bẩm nói: “Không biết gần đây tôi có chuyện gì.”
“Đâu có nhiều chuyện như vậy, đi chơi đi, Triệu Đồ đang đợi.” Trần Diễm nhét bao thuốc vào túi quần, khoác vai anh đi tới sân bóng rổ: “Anh à, lần sau đừng có quanh quẩn dưới tường ở ngoài nhà người khác như vậy, dọa cô gái nhỏ nhà người ta là không tốt."
"Tôi có thể dọa ai, em gái Tô? Em ấy không đi ra đây đâu." Thẩm Thanh Tuyết muốn cô đi ra, nhưng lại sợ cô nhìn thấy, lại không biết làm sao.
"Ai nói cô ấy không ra ngoài? Tô Sách Tô Ngừ lát nữa sẽ ra ngoài chơi bóng, hiện tại bọn họ đang ở nhà rửa bát lau nhà, cô gái nhỏ cũng muốn ra ngoài hóng gió." ."
Thẩm Thanh Tuyết trầm ngâm: "Tôi nhớ rõ trước kia cậu không thích em gái Tô, hiện tại làm sao vậy? Ăn mấy bữa liền bị thao túng dạ dày rồi à?"
Anh ta nói thêm: "Quả nhiên, nếu muốn chiếm lấy trái tim của một người đàn ông, thì phải chiếm được dạ dày của anh ta trước."
“Tôi không quan tâm.” Trần Diễm mạnh hơn một chút khoác vai anh: “Nhảm nhí gì đó, sau này đừng nói những lời này trước mặt nữ sinh khác, xem ra anh rất vô văn hóa.”
Trần Thế không tim không phổi, ăn vô cùng vui vẻ, trên bàn ăn hôm nay chỉ có cậu bé là ăn nhiều nhất.
Dung Lam cũng vui vẻ hơn: “Mấy ngày trước còn nghe mẹ cháu nói cháu ăn uống không tốt lắm, về sau thường xuyên lại đây ăn cơm được không?”
“Cảm ơn dì Dung.” Trần Thế đồng ý ngay: “Vậy cháu không khách khí.”
Mấy lời này nói ra từ miệng một đứa trẻ có chút buồn cười, Dung Lam bật cười ra tiếng.
Cơm nước xong, hai anh em nhà họ Tô dọn dẹp bàn rồi đi rửa chén, Dung Lam đi ra bên ngoài sân thu dọn thuốc, Tô Định Bang trở về thư phòng.
Trần Diễm muốn đi dạo cho tiêu bớt, thuận tiện kêu mấy anh em ra bóng rổ chơi một lúc.
“Anh...Trần.”
Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên sau lưng, anh dừng chân lại, xoay người đối diện với đôi mắt mông lung.
“Em có cái này cho anh,” Tô Sính chần chờ nói: “Anh có thể chờ em một chút không?”
Anh gật đầu: “Chờ em,, không cần vội.”
Góc váy của cô gái nhỏ lại biến mất ở chỗ rẻ trên lầu hai, rất nhanh cô chạy xuống, thở hồng hộc đưa một cái túi cho anh.
Anh nhận lấy, một hương thơm phả thẳng vào mặt anh.
“Đây là túi chống muỗi lần trước em nhắc tới sao?”
Cô gật đầu, đôi mắt trong veo sáng ngời, đầu ngón tay vô thức nắm lấy gấu váy, căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh.
“Có tâm.” Trần Diễm không ngờ một câu nói vô tình của mình lại khiến cô để trong lòng, khóe miệng anh nhếch lên.
Một chiếc túi vải nhỏ màu xám nằm gọn trong tay anh, trên đó có thêu lá cỏ xanh biếc, anh nhướng mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Tô Sính nhẹ giọng nói: “Xuyên tâm liên.”(1 loại thuốc đông y)
Trần Diễm và Tô Sách hẹn ngày mai cùng chơi, anh liếc nhìn cô gái nhỏ trong sân đang giúp mẹ thu dọn dược liệu, anh thong thả bước ra ngoài.
Chiếc túi trong lòng bàn tay tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, tâm tình nam nhân rất tốt.
Ra khỏi sân nhà họ Tô, anh đụng phải một bóng đen.
Vừa định lên tiếng, anh ta sợ quấy rầy người của nhà họ Tô, liền kéo anh vào góc tường.
“Là tôi.” Anh ta hạ giọng.
"..." Trần Diễm không nói nên lời: “Dạo này cậu có chuyện gì sao?"
Thẩm Thanh Tuyết há miệng, muốn nói cái gì đó nhưng lại nuốt trở về.
Thấy vẻ mặt khó xử của anh ta, Trần Diễm trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu làm chuyện thất đức sao? Cậu chặn ống khói nhà người ta? Hay là cậu đập vỡ kính nhà người ta?"
Thẩm Thanh Tuyết nhíu mày: "Tôi mười bảy tuổi chứ không phải bảy tuổi."
Lần này Trần Diễm thật sự kinh ngạc: "Bảy tuổi còn làm loại chuyện này sao? Năm tuổi tôi đã ngừng chơi mấy thứ này rồi."
“Đi thôi.” Bị anh ngắt lời, Thẩm Thanh Tuyết cũng lỏng, anh ta thở ra một hơi dài, lẩm bẩm nói: “Không biết gần đây tôi có chuyện gì.”
“Đâu có nhiều chuyện như vậy, đi chơi đi, Triệu Đồ đang đợi.” Trần Diễm nhét bao thuốc vào túi quần, khoác vai anh đi tới sân bóng rổ: “Anh à, lần sau đừng có quanh quẩn dưới tường ở ngoài nhà người khác như vậy, dọa cô gái nhỏ nhà người ta là không tốt."
"Tôi có thể dọa ai, em gái Tô? Em ấy không đi ra đây đâu." Thẩm Thanh Tuyết muốn cô đi ra, nhưng lại sợ cô nhìn thấy, lại không biết làm sao.
"Ai nói cô ấy không ra ngoài? Tô Sách Tô Ngừ lát nữa sẽ ra ngoài chơi bóng, hiện tại bọn họ đang ở nhà rửa bát lau nhà, cô gái nhỏ cũng muốn ra ngoài hóng gió." ."
Thẩm Thanh Tuyết trầm ngâm: "Tôi nhớ rõ trước kia cậu không thích em gái Tô, hiện tại làm sao vậy? Ăn mấy bữa liền bị thao túng dạ dày rồi à?"
Anh ta nói thêm: "Quả nhiên, nếu muốn chiếm lấy trái tim của một người đàn ông, thì phải chiếm được dạ dày của anh ta trước."
“Tôi không quan tâm.” Trần Diễm mạnh hơn một chút khoác vai anh: “Nhảm nhí gì đó, sau này đừng nói những lời này trước mặt nữ sinh khác, xem ra anh rất vô văn hóa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook