[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 27: Đều Nhìn Rõ Mọi Chuyện (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Đã chuẩn bị xong lâu rồi, chỉ chờ cô tới lấy." Dược sĩ cầm một túi thuốc đặt ở quầy, nhìn người phụ nữ phía sau cô ta: "Bốc thuốc cho cô ấy sao?"
Nhìn sắc mặt liền biết là triệu chứng của gan khí uất ức.
"Vâng, gần đây em gái tôi thường xuyên tức ngực. Người phụ nữ cười nói.
"Thì ra là em gái cô à bác sĩ Diệp, trước kia sao không nghe cô nhắc tới?"
Bọn họ đều là người quen, Diệp Mạn ban đầu là bác sĩ phụ khoa của bệnh viện huyện cũ, dược sĩ Triệu thì ở khoa Đông y.
Sau đó bệnh viện huyện di dời, chức vụ cũng bị điều động rất lớn, Diệp Mạn ở bệnh viện huyện mới làm trưởng khoa phụ sản, dược sĩ Triệu đến hiệu thuốc Quốc Doanh.
Diệp Mạn cũng thường xuyên đến bên này bốc chút thuốc, tuy rằng dược sĩ Triệu không hiểu vì sao Diệp Mạn lại muốn bỏ gần cầu xa.
"Mấy năm trước em gái tôi cùng chồng nó đi nơi khác, gần đây mới trở về. Diệp Mạn cười giải thích.
"Ồ, thì ra là vậy. "
"Hai chén nước, sắc tám phần, uống khi còn ấm." Dược sĩ Triệu nhét toa thuốc vào trên gói thuốc, đưa cho Diệp Mạn, thuận tiện khuyên người phụ nữ bên cạnh: "Em gái, bình thường ít tức giận, mọi việc nhìn thoáng một chút."
Diệp Tích gật đầu: "Cám ơn dược sĩ Triệu, làm phiền anh rồi."
"Không có gì."
Diệp Mạn trò chuyện với dược sĩ Triệu một lúc, thấy ông ta vẫn luôn cân thuốc Đông y, bèn hỏi: "Đây là của ai, mua nhiều như vậy? Cung cấp cho các trạm y tế?"
"À, tiểu đồng chí đang ngồi ở góc kia mua." Dược sĩ Triệu bĩu môi.
Diệp Mạn quay đầu nhìn, trong khoảnh khắc không rời mắt được.
Dáng dấp cô gái nhỏ này thật sự quá đẹp, mặt mày đẹp như tranh vẽ, da trắng hơn tuyết.
Chiếc váy dài màu trắng đơn giản càng tôn lên vẻ thanh tú lanh lợi của cô, đặc biệt là đôi mắt kia, hơi nước mơ màng, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc.
Diệp Mạn nhìn thêm vài lần, cảm thấy có chút phiền muộn, cũng không biết làm sao.
Có thể là thời tiết quá nóng, lại cần một liều thuốc thanh nhiệt giải độc.
Diệp Tích từ sau khi vào hiệu thuốc liền mất hồn mất vía, liên tục nhìn ra bên ngoài.
Diệp Mạn chú ý tới hành động của Diệp Tích, trong lòng thở dài, dường như lơ đãng hỏi dược sĩ Triệu: "Lúc trước tôi thường thấy có một cặp mẹ con đến chỗ anh bốc thuốc, mấy ngày nay họ không tới sao?"
"Cô nói là đồng chí Lâm Y và con gái của cô ấy hả." Dược sĩ Triệu không nghĩ nhiều nói: "Chắc là hôm nay sẽ tới đây, đồng chí Lâm Y nói con gái bà ấy khi sinh ra đã gặp sự cố lớn, thường xuyên tìm tôi kê một ít thuốc đông y bổ khí huyết, nói là hầm canh bồ câu bồi bổ cho con gái. Em gái cô khí huyết có chút suy yếu, bình thường có thể uống chút thuốc đông y điều dưỡng, coi như bồi bổ thân thể."
"... Ồ, vậy à." Ánh mắt Diệp Mạn lóe lên: "Vậy anh giúp tôi bốc một thang thuốc đi."
"Được được."
Bọn họ đang nói chuyện phiếm, Tô Sính lại đang nghĩ buổi tối ăn cái gì, hầm canh? Các anh cô sợ là sẽ ầm ĩ lên.
Đi chợ xem có cá mua không, lâu lắm rồi không ăn cá chua ngọt.
"Tiểu đồng chí, dược liệu của cháu xong rồi." Dược sĩ Triệu thò đầu kêu.
"Đến đây."Tô Sính giật mình, lấy nón cỏ, đi đến quầy lấy thuốc.
Trả tiền xong, hai tay cô cầm đầy túi thuốc, chậm rãi đi ra ngoài.
"Mẹ ơi! Con không muốn uống súp chim bồ câu, con muốn ăn chim bồ câu ra ràng kho tàu*." Giọng nói lanh lảnh của cô gái từ xa đến gần, cô quấn lấy Lâm Y làm nũng.
*Bồ câu ra ràng kho tàu là một món ăn truyền thống ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
"Đã chuẩn bị xong lâu rồi, chỉ chờ cô tới lấy." Dược sĩ cầm một túi thuốc đặt ở quầy, nhìn người phụ nữ phía sau cô ta: "Bốc thuốc cho cô ấy sao?"
Nhìn sắc mặt liền biết là triệu chứng của gan khí uất ức.
"Vâng, gần đây em gái tôi thường xuyên tức ngực. Người phụ nữ cười nói.
"Thì ra là em gái cô à bác sĩ Diệp, trước kia sao không nghe cô nhắc tới?"
Bọn họ đều là người quen, Diệp Mạn ban đầu là bác sĩ phụ khoa của bệnh viện huyện cũ, dược sĩ Triệu thì ở khoa Đông y.
Sau đó bệnh viện huyện di dời, chức vụ cũng bị điều động rất lớn, Diệp Mạn ở bệnh viện huyện mới làm trưởng khoa phụ sản, dược sĩ Triệu đến hiệu thuốc Quốc Doanh.
Diệp Mạn cũng thường xuyên đến bên này bốc chút thuốc, tuy rằng dược sĩ Triệu không hiểu vì sao Diệp Mạn lại muốn bỏ gần cầu xa.
"Mấy năm trước em gái tôi cùng chồng nó đi nơi khác, gần đây mới trở về. Diệp Mạn cười giải thích.
"Ồ, thì ra là vậy. "
"Hai chén nước, sắc tám phần, uống khi còn ấm." Dược sĩ Triệu nhét toa thuốc vào trên gói thuốc, đưa cho Diệp Mạn, thuận tiện khuyên người phụ nữ bên cạnh: "Em gái, bình thường ít tức giận, mọi việc nhìn thoáng một chút."
Diệp Tích gật đầu: "Cám ơn dược sĩ Triệu, làm phiền anh rồi."
"Không có gì."
Diệp Mạn trò chuyện với dược sĩ Triệu một lúc, thấy ông ta vẫn luôn cân thuốc Đông y, bèn hỏi: "Đây là của ai, mua nhiều như vậy? Cung cấp cho các trạm y tế?"
"À, tiểu đồng chí đang ngồi ở góc kia mua." Dược sĩ Triệu bĩu môi.
Diệp Mạn quay đầu nhìn, trong khoảnh khắc không rời mắt được.
Dáng dấp cô gái nhỏ này thật sự quá đẹp, mặt mày đẹp như tranh vẽ, da trắng hơn tuyết.
Chiếc váy dài màu trắng đơn giản càng tôn lên vẻ thanh tú lanh lợi của cô, đặc biệt là đôi mắt kia, hơi nước mơ màng, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc.
Diệp Mạn nhìn thêm vài lần, cảm thấy có chút phiền muộn, cũng không biết làm sao.
Có thể là thời tiết quá nóng, lại cần một liều thuốc thanh nhiệt giải độc.
Diệp Tích từ sau khi vào hiệu thuốc liền mất hồn mất vía, liên tục nhìn ra bên ngoài.
Diệp Mạn chú ý tới hành động của Diệp Tích, trong lòng thở dài, dường như lơ đãng hỏi dược sĩ Triệu: "Lúc trước tôi thường thấy có một cặp mẹ con đến chỗ anh bốc thuốc, mấy ngày nay họ không tới sao?"
"Cô nói là đồng chí Lâm Y và con gái của cô ấy hả." Dược sĩ Triệu không nghĩ nhiều nói: "Chắc là hôm nay sẽ tới đây, đồng chí Lâm Y nói con gái bà ấy khi sinh ra đã gặp sự cố lớn, thường xuyên tìm tôi kê một ít thuốc đông y bổ khí huyết, nói là hầm canh bồ câu bồi bổ cho con gái. Em gái cô khí huyết có chút suy yếu, bình thường có thể uống chút thuốc đông y điều dưỡng, coi như bồi bổ thân thể."
"... Ồ, vậy à." Ánh mắt Diệp Mạn lóe lên: "Vậy anh giúp tôi bốc một thang thuốc đi."
"Được được."
Bọn họ đang nói chuyện phiếm, Tô Sính lại đang nghĩ buổi tối ăn cái gì, hầm canh? Các anh cô sợ là sẽ ầm ĩ lên.
Đi chợ xem có cá mua không, lâu lắm rồi không ăn cá chua ngọt.
"Tiểu đồng chí, dược liệu của cháu xong rồi." Dược sĩ Triệu thò đầu kêu.
"Đến đây."Tô Sính giật mình, lấy nón cỏ, đi đến quầy lấy thuốc.
Trả tiền xong, hai tay cô cầm đầy túi thuốc, chậm rãi đi ra ngoài.
"Mẹ ơi! Con không muốn uống súp chim bồ câu, con muốn ăn chim bồ câu ra ràng kho tàu*." Giọng nói lanh lảnh của cô gái từ xa đến gần, cô quấn lấy Lâm Y làm nũng.
*Bồ câu ra ràng kho tàu là một món ăn truyền thống ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook