[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 24: Thỉnh Thoảng Về Nhà (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quân khu Thành Bắc.
Sau đầu thu là cuối tháng, buổi sáng và buổi tối thì thời tiết mát mẻ, nhưng buổi trưa vẫn giống như trước, oi bức khó chịu.
Nắng gắt cuối thu đang đến.
Tô Sính dùng nồi đất nấu canh bí đao hầm vịt, còn dùng hoa cúc và bồ công anh nấu nước thanh nhiệt chuẩn bị cho mọi người trong nhà.
Mấy người đàn ông nhà họ Tô trở về, trước hết uống từng ly từng ly nước lớn, sau đó mới đi xuống phòng bếp phụ bưng súp, cầm chén đũa.
Dung Lam ở trong bếp rửa tay, nói với con gái: "Năm nay lập thu trời không mưa, sau một tháng nữa là trời sẽ nóng không chịu nổi."
"Trong những ngày nắng nóng nhất này nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch nhiều, cũng rất ẩm thấp." Tô Sính dịu dàng nói: "Mẹ yên tâm, mỗi ngày con đều nấu canh giải nhiệt, thường ngày nấu ăn cũng sẽ làm thức ăn thanh đạm là chủ yếu."
"Vậy sợ là ba và mấy anh trai của con ăn không ngon miệng rồi." Dung Lam cười nhéo nhéo chóp mũi xinh xắn của con gái.
Bởi vì ở quân doanh huấn luyện rất nhiều, mấy người đàn ông làm nhiệm vụ xong là chỉ muốn ăn mấy món mặn nhiều dầu mỡ.
Tô Ngự đã bắt đầu gào thét rồi: "A Nhuyễn! Anh hai muốn ăn cá thơm thịt thái sợi*, thịt kho tàu, sườn gà chiên giòn, không muốn canh toàn là nước không có mùi vị."
"Được nha." Tô Sính cong mắt: "Cách hai ngày làm một bữa."
Tô Ngự vốn còn muốn tranh thủ thêm một chút nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của mẹ mình, lập tức thay đổi lời nói: "Được, vậy là tốt lắm rồi."
Đôi mắt hoa đào của cô gái nhỏ nhếch lên, ánh mắt lấp lánh, tâm trạng vui vẻ.
Dung Lam thấy bé cưng đáng yêu của mình vui vẻ khóe miệng cũng mỉm cười.
Lúc ăn cơm, nhà họ Tô nói chuyện phiếm với nhau: "Tháng sau là tới Trung thu rồi, chúng ta có về thăm ông bà nội hay không?"
Tô Định Bang là người thành Bắc, quê ông ở một huyện nhỏ phía dưới thành Bắc, cha mẹ cũng là nông dân, anh cả là công nhân ở Nhà Máy Quốc Doanh.
Bởi vì ông không thích đọc sách nên đã sớm tham gia quân ngũ, còn em trai ông thì là một con mọt sách chính hiệu, trước đây được quốc gia xem trọng nên cử đi nước ngoài du học, bây giờ làm việc ở viện nghiên cứu khoa học, tính cách rất nhàm chán, lúc nào cũng im im, hỏi cũng không muốn trả lời, một lòng say mê nghiên cứu học thuật.
Cũng may hai anh em mỗi người một nơi rất ít khi gặp mặt, không cần phải một đám mắt to trừng mắt nhỏ.
Bây giờ bọn họ trở về thành Bắc, cách quả dưa nhàm chán này càng gần rồi.
"Về đi." Tô Định Bang uống canh, chậm rãi nói: "Anh cả và em ba trung thu nhất định sẽ trở về, người một nhà chúng ta đoàn tụ một chút"
Dung Lam gật đầu: "Bà nội tụi nhỏ luôn nói muốn gặp A Sách, A Ngự…" Bà theo tiềm thức nhìn về phía con gái đang yên lặng ăn cơm bên cạnh, trong lòng thầm thở dài.
Ba mẹ chồng không giống ba mẹ bà, đều yêu thương cả cháu trai lẫn cháu gái, mẹ chồng bà chỉ thích cháu trai, đối với cháu gái thì rất chán ghét, còn thường xuyên nói tại sao phải phí thời gian quan tâm tới một con nhỏ bệnh tật.
Những lời này bà chưa từng nói trước mặt con gái cưng, cũng may cũng ít cơ hội gặp mặt, ở Thành Nam, ba mẹ của bà đều rất yêu thương đau lòng cho cháu gái.
Bà hơi do dự không biết có nên mang con gái về hay không.
Nếu trở về thì sợ mẹ chồng bà sẽ nói mấy lời khó nghe làm con gái đau lòng, còn nếu không trở về nhất định sẽ bị mỉa mai, ám chỉ cháu gái bất hiếu, trong mắt không có người bà nội này.
Dung Lam thật lo lắng, buồn rầu.
Quân khu Thành Bắc.
Sau đầu thu là cuối tháng, buổi sáng và buổi tối thì thời tiết mát mẻ, nhưng buổi trưa vẫn giống như trước, oi bức khó chịu.
Nắng gắt cuối thu đang đến.
Tô Sính dùng nồi đất nấu canh bí đao hầm vịt, còn dùng hoa cúc và bồ công anh nấu nước thanh nhiệt chuẩn bị cho mọi người trong nhà.
Mấy người đàn ông nhà họ Tô trở về, trước hết uống từng ly từng ly nước lớn, sau đó mới đi xuống phòng bếp phụ bưng súp, cầm chén đũa.
Dung Lam ở trong bếp rửa tay, nói với con gái: "Năm nay lập thu trời không mưa, sau một tháng nữa là trời sẽ nóng không chịu nổi."
"Trong những ngày nắng nóng nhất này nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch nhiều, cũng rất ẩm thấp." Tô Sính dịu dàng nói: "Mẹ yên tâm, mỗi ngày con đều nấu canh giải nhiệt, thường ngày nấu ăn cũng sẽ làm thức ăn thanh đạm là chủ yếu."
"Vậy sợ là ba và mấy anh trai của con ăn không ngon miệng rồi." Dung Lam cười nhéo nhéo chóp mũi xinh xắn của con gái.
Bởi vì ở quân doanh huấn luyện rất nhiều, mấy người đàn ông làm nhiệm vụ xong là chỉ muốn ăn mấy món mặn nhiều dầu mỡ.
Tô Ngự đã bắt đầu gào thét rồi: "A Nhuyễn! Anh hai muốn ăn cá thơm thịt thái sợi*, thịt kho tàu, sườn gà chiên giòn, không muốn canh toàn là nước không có mùi vị."
"Được nha." Tô Sính cong mắt: "Cách hai ngày làm một bữa."
Tô Ngự vốn còn muốn tranh thủ thêm một chút nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của mẹ mình, lập tức thay đổi lời nói: "Được, vậy là tốt lắm rồi."
Đôi mắt hoa đào của cô gái nhỏ nhếch lên, ánh mắt lấp lánh, tâm trạng vui vẻ.
Dung Lam thấy bé cưng đáng yêu của mình vui vẻ khóe miệng cũng mỉm cười.
Lúc ăn cơm, nhà họ Tô nói chuyện phiếm với nhau: "Tháng sau là tới Trung thu rồi, chúng ta có về thăm ông bà nội hay không?"
Tô Định Bang là người thành Bắc, quê ông ở một huyện nhỏ phía dưới thành Bắc, cha mẹ cũng là nông dân, anh cả là công nhân ở Nhà Máy Quốc Doanh.
Bởi vì ông không thích đọc sách nên đã sớm tham gia quân ngũ, còn em trai ông thì là một con mọt sách chính hiệu, trước đây được quốc gia xem trọng nên cử đi nước ngoài du học, bây giờ làm việc ở viện nghiên cứu khoa học, tính cách rất nhàm chán, lúc nào cũng im im, hỏi cũng không muốn trả lời, một lòng say mê nghiên cứu học thuật.
Cũng may hai anh em mỗi người một nơi rất ít khi gặp mặt, không cần phải một đám mắt to trừng mắt nhỏ.
Bây giờ bọn họ trở về thành Bắc, cách quả dưa nhàm chán này càng gần rồi.
"Về đi." Tô Định Bang uống canh, chậm rãi nói: "Anh cả và em ba trung thu nhất định sẽ trở về, người một nhà chúng ta đoàn tụ một chút"
Dung Lam gật đầu: "Bà nội tụi nhỏ luôn nói muốn gặp A Sách, A Ngự…" Bà theo tiềm thức nhìn về phía con gái đang yên lặng ăn cơm bên cạnh, trong lòng thầm thở dài.
Ba mẹ chồng không giống ba mẹ bà, đều yêu thương cả cháu trai lẫn cháu gái, mẹ chồng bà chỉ thích cháu trai, đối với cháu gái thì rất chán ghét, còn thường xuyên nói tại sao phải phí thời gian quan tâm tới một con nhỏ bệnh tật.
Những lời này bà chưa từng nói trước mặt con gái cưng, cũng may cũng ít cơ hội gặp mặt, ở Thành Nam, ba mẹ của bà đều rất yêu thương đau lòng cho cháu gái.
Bà hơi do dự không biết có nên mang con gái về hay không.
Nếu trở về thì sợ mẹ chồng bà sẽ nói mấy lời khó nghe làm con gái đau lòng, còn nếu không trở về nhất định sẽ bị mỉa mai, ám chỉ cháu gái bất hiếu, trong mắt không có người bà nội này.
Dung Lam thật lo lắng, buồn rầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook