[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 21: Chiến Đấu (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sân bóng rổ.
Khóe mắt Trần Diễm liếc nhìn cô gái nhỏ im lặng ngồi bên cạnh trụ bóng rổ, anh ném quả bóng trong tay về phía sau.
"Không chơi nữa."
"Được." Triệu Đồ cũng không thèm để ý tới anh, hiện tại người đang nhiều, Trần Diễm nghỉ vừa đúng lúc, vừa vặn đến phiên anh ta phát huy.
Tô Sách hét lên với Triệu Đồ: "Chuyền bóng đi! Cho rằng mình đứng đó trông đẹp lắm hả?"
Thẩm Kiều lôi kéo Liễu Nhứ chạy một mạch tới, cô dừng lại, hơi thở dốc, bỗng nhìn thấy một người thanh niên chỉ mặc áo lót màu trắng, cả người đầy mồ hôi đi về phía bên này.
Cô mỉm cười rạng rỡ: "Anh Diễm!"
Trần Diễm tùy ý nhìn lướt qua, gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, dừng lại bên cạnh trụ bóng rổ.
Gió thổi bay dải ruy băng màu xanh lá cây cột trên tóc của Tô Sính, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung trên váy trắng, hai cánh tay trắng đến phát sáng vòng quanh đầu gối, cô nghiêng người ôm chân, trong tay còn cầm chai nước cam.
Bỗng nhiên một bóng tối bao phủ xuống, người thanh niên rút chai thủy tinh ra khỏi tay cô, tiện tay gõ vào trụ bóng rổ một cái
Lạch cạch.
Nắp chai rơi xuống đất.
Tô Sính ngẩng đầu, đuôi mắt nhỏ cong cong vểnh lên, mờ mịt nhìn anh.
Nước ngọt trào ra tạo thành bọt bong bóng rất nhỏ, người thanh niên cúi xuống, trả lại cho cô.
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn..." Nhớ tới chuyện trước đó, lại thêm hai chữ: "Anh trai."
"Không cần cảm ơn." Con ngươi đen nhánh của người thanh niên lộ ra ý cười nhẹ, đôi chân dài ngồi xuống bên cạnh cô.
Không biết là cố ý hay vô tình, thân ảnh cao lớn vừa vặn bao phủ bóng dáng nhỏ nhắn trên mặt đất, cũng che gió cho cô.
Thẩm Kiều nhìn bóng nghiêng của hai người, không nói gì, ngón tay nắm lấy làn váy lại siết chặt một chút, nắm chặt ra nếp nhăn.
"Đây chắc là vợ chưa cưới của Trần Diễm rồi, nhà anh ấy chọn đối tượng là búp bê kia. Liễu Nhứ không nhận ra cảm xúc của chị em tốt nhà mình đã thay đổi, tò mò nói: "Cũng không biết trông như thế nào, bị anh ấy che cả rồi, mình cũng không tiện chạy tới xem nha."
"Kiều Kiều?" Người bên cạnh vẫn không nói gì, Liễu Nhứ lúc này mới kịp nhận ra, trong lòng hơi hối hận.
Không lâu sau, cô nhẹ giọng an ủi: "Mình nghe bọn Triệu Đồ nói, lần trước anh trai bạn và anh trai nhà họ Tô kia đánh nhau trên sân bóng rổ, Trần Diễm ngay tại chỗ bày tỏ không muốn cưới cô ấy."
Thẩm Kiều hơi bình tĩnh lại, buông tay ra, khôi phục nụ cười rực rỡ như trước: "Ây da không sao đâu, chúng ta đi xem bọn họ chơi bóng đi, ai thắng thì bảo người đó mời chúng ta uống nước ngọt!"
"Được." Liễu Nhứ hai mắt sáng ngời, đem chuyện vừa rồi vứt ra sau đầu, cùng Thẩm Kiều ngồi ở bậc thang bên kia.
Vừa vặn đối diện với Tô Sính.
Hình như cảm thấy có người đang nhìn mình, Tô Sính chậm rãi uống một ngụm nước ngọt, theo tầm mắt nhìn lại.
"Người tóc dài kia là em gái của Thẩm Thanh Tuyết, người tóc ngắn là em gái của Liễu Diệp, Liễu Diệp là tên lùn chung đội với anh trai em, lùn kiểu giẫm lên một cái ghế cũng không thể tiếp cận cái bảng rổ ấy."
Tô Sính theo bản cô nhìn về phía anh trai, không thấy ai lùn, đều là những người cao lớn.
Người thanh niên thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô không nhịn được siết chặt cằm, cười sung sướng: "Chọc em thôi, người vừa cao vừa to khỏe chính là Liễu Diệp."
Lần này Tô Sính nhận ra, bởi vì Tô Sách đứng bên cạnh người này, thấp hơn nửa cái đầu, gầy như một con gà con.
Thấy cô không còn nhíu mày, Trần Diễm chống hai tay lên bậc thang, ngửa người ra sau: "Sau này ra ngoài đi dạo nhiều một chút, cả ngày ru rú trong nhà càng dễ bị bệnh hơn."
Sân bóng rổ.
Khóe mắt Trần Diễm liếc nhìn cô gái nhỏ im lặng ngồi bên cạnh trụ bóng rổ, anh ném quả bóng trong tay về phía sau.
"Không chơi nữa."
"Được." Triệu Đồ cũng không thèm để ý tới anh, hiện tại người đang nhiều, Trần Diễm nghỉ vừa đúng lúc, vừa vặn đến phiên anh ta phát huy.
Tô Sách hét lên với Triệu Đồ: "Chuyền bóng đi! Cho rằng mình đứng đó trông đẹp lắm hả?"
Thẩm Kiều lôi kéo Liễu Nhứ chạy một mạch tới, cô dừng lại, hơi thở dốc, bỗng nhìn thấy một người thanh niên chỉ mặc áo lót màu trắng, cả người đầy mồ hôi đi về phía bên này.
Cô mỉm cười rạng rỡ: "Anh Diễm!"
Trần Diễm tùy ý nhìn lướt qua, gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, dừng lại bên cạnh trụ bóng rổ.
Gió thổi bay dải ruy băng màu xanh lá cây cột trên tóc của Tô Sính, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung trên váy trắng, hai cánh tay trắng đến phát sáng vòng quanh đầu gối, cô nghiêng người ôm chân, trong tay còn cầm chai nước cam.
Bỗng nhiên một bóng tối bao phủ xuống, người thanh niên rút chai thủy tinh ra khỏi tay cô, tiện tay gõ vào trụ bóng rổ một cái
Lạch cạch.
Nắp chai rơi xuống đất.
Tô Sính ngẩng đầu, đuôi mắt nhỏ cong cong vểnh lên, mờ mịt nhìn anh.
Nước ngọt trào ra tạo thành bọt bong bóng rất nhỏ, người thanh niên cúi xuống, trả lại cho cô.
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn..." Nhớ tới chuyện trước đó, lại thêm hai chữ: "Anh trai."
"Không cần cảm ơn." Con ngươi đen nhánh của người thanh niên lộ ra ý cười nhẹ, đôi chân dài ngồi xuống bên cạnh cô.
Không biết là cố ý hay vô tình, thân ảnh cao lớn vừa vặn bao phủ bóng dáng nhỏ nhắn trên mặt đất, cũng che gió cho cô.
Thẩm Kiều nhìn bóng nghiêng của hai người, không nói gì, ngón tay nắm lấy làn váy lại siết chặt một chút, nắm chặt ra nếp nhăn.
"Đây chắc là vợ chưa cưới của Trần Diễm rồi, nhà anh ấy chọn đối tượng là búp bê kia. Liễu Nhứ không nhận ra cảm xúc của chị em tốt nhà mình đã thay đổi, tò mò nói: "Cũng không biết trông như thế nào, bị anh ấy che cả rồi, mình cũng không tiện chạy tới xem nha."
"Kiều Kiều?" Người bên cạnh vẫn không nói gì, Liễu Nhứ lúc này mới kịp nhận ra, trong lòng hơi hối hận.
Không lâu sau, cô nhẹ giọng an ủi: "Mình nghe bọn Triệu Đồ nói, lần trước anh trai bạn và anh trai nhà họ Tô kia đánh nhau trên sân bóng rổ, Trần Diễm ngay tại chỗ bày tỏ không muốn cưới cô ấy."
Thẩm Kiều hơi bình tĩnh lại, buông tay ra, khôi phục nụ cười rực rỡ như trước: "Ây da không sao đâu, chúng ta đi xem bọn họ chơi bóng đi, ai thắng thì bảo người đó mời chúng ta uống nước ngọt!"
"Được." Liễu Nhứ hai mắt sáng ngời, đem chuyện vừa rồi vứt ra sau đầu, cùng Thẩm Kiều ngồi ở bậc thang bên kia.
Vừa vặn đối diện với Tô Sính.
Hình như cảm thấy có người đang nhìn mình, Tô Sính chậm rãi uống một ngụm nước ngọt, theo tầm mắt nhìn lại.
"Người tóc dài kia là em gái của Thẩm Thanh Tuyết, người tóc ngắn là em gái của Liễu Diệp, Liễu Diệp là tên lùn chung đội với anh trai em, lùn kiểu giẫm lên một cái ghế cũng không thể tiếp cận cái bảng rổ ấy."
Tô Sính theo bản cô nhìn về phía anh trai, không thấy ai lùn, đều là những người cao lớn.
Người thanh niên thấy bộ dáng ngốc nghếch của cô không nhịn được siết chặt cằm, cười sung sướng: "Chọc em thôi, người vừa cao vừa to khỏe chính là Liễu Diệp."
Lần này Tô Sính nhận ra, bởi vì Tô Sách đứng bên cạnh người này, thấp hơn nửa cái đầu, gầy như một con gà con.
Thấy cô không còn nhíu mày, Trần Diễm chống hai tay lên bậc thang, ngửa người ra sau: "Sau này ra ngoài đi dạo nhiều một chút, cả ngày ru rú trong nhà càng dễ bị bệnh hơn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook