[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 11: Điều Không Dễ Nói (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Sau khi sinh xong viên bác, sức khỏe không được tốt lắm, sau đó lại mang thai tiếp, lúc sinh Thanh Tuyết mới mới ra nên khiến em gái nó nghẹn ở phía sau, suýt chút thì chết ngạt.”
“Lúc ấy bác sĩ đều nói con gái tôi sẽ có thể không sống nổi, lúc mới ra khỏi bụng mẹ, mặt mày con bé tím tái, không không gì cả, bác sĩ phải vỗ mạnh con bé mới khóc mấy tiếng.”
Bà nhỏ giọng nói: “Bởi vì con bé đã thiệt thòi như vậy rồi nên gia đình tôi đều rất yêu thương đứa trẻ này, may con bé vẫn lớn lên khỏe mạnh, cũng coi như là ông trời phù hộ.”
Nhưng lời này cũng là những lời thật lòng của dung lam, người đàn bà nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, lớn lên khỏe mạnh là tốt nhất.”
Từ nhỏ A Nhuyễn đã bệnh tật ốm yếu, con bé cũng ít vui vẻ như các bạn cùng trang lứa, mỗi ngày chỉ ở nhà nghịch thuốc với thêu thùa.
Con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bà lại càng bất đắc dĩ và đau lòng.
Thấy hai người vì con cái mà thân thiết hơn, Mộ Yên là người vui vẻ nhất, bà cũng sợ bị kẹp trong thế khó xử.
Dung Lam là chị em tốt nhiều năm của bà, mặc dù đã mười năm không gặp, nhưng hai nhà có quan hệ họ hàng nên cũng thường xuyên liên lạc qua thư từ.
Lâm Y vẫn luôn ở trong khu tập thể, bà là người hiền lành, có mối quan hệ tốt với các bà vợ quân nhân khác, Mộ Yên cũng rất thích bà ấy.
Ba người lớn trò chuyện với nhau rất vui, Thẩm Thanh Tuyết ngồi trên sô pha như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
Quay đầu nhìn xung quanh, chỉ hy vọng A Diễm mau từ phòng sách ra giải cứu anh ta.
Cũng may các mẹ chỉ hàn huyên vài câu liền nhớ tới trong nhà bếp còn có nồi canh củ cải đang hầm, sau đó cũng chào hỏi rồi đưa anh ta đi.
Trong phòng khách chỉ còn Mộ Yên cùng Dung Lam.
Nhìn bóng dáng dịu dàng của người phụ nữ biến mất ở cổng lớn, Mộ Yên nói: “Cô ấy thật may mắn, được gả cho tư lệnh Thẩm, hiện tại cũng là trưởng đoàn nghệ thuật, con trai cũng rất hiếu thảo.”
Con trai lớn nhà họ thẩm là Thẩm Nguyên Bạch lớn hơn con trai cả của bà là Trần Diễm hai tuổi, hiện tại đang ở quân khu ở thành phố đông, tuổi trẻ đã là trưởng đoàn tham mưu.
Con thứ hai Thẩm Thanh Tuyết với con gái út Thẩm Kiều mới vừa tốt nghiệp cấp ba, Thẩm Thanh Tuyết đã trình đơn xin nhập ngũ.
Dung Lam gật đầu: “Con cái sống tốt đều đã là niềm may mắn lớn nhất của cha mẹ rồi.”
“Đúng vậy.”
Trần Diễm đi theo phía sau tô Định Bang từ thư phòng ra cũng bị Mộ Yên xách trở về nhà, Dung Lam hỏi chồng: “Ông nói gì với A Diễm vậy?”
“Không có gì.” Tô Định Bang tùy ý nói: “Chuyện của đàn ông.”
Dung Lam hoài nghi: “Có phải ông uy hiếp thằng bé không?”
Tô Định Bang ngồi xuống bên cạnh bà, rót cho mình một ly nước cam thảo, bất đắc dĩ nói: “Đến mức đó sao? Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi mà con làm vậy với một đứa nhóc chứ?”
Dung Lam “Ồ” một tiếng, giựt lấy ly nước trong tay ông, ngửa cổ lên uống hết rồi để lại vào tay ông: “Khó nói lắm.”
Tô Định Bang: “…”
Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Sính trở về phòng ở lầu hai.
Phòng của cô có ánh sáng tốt nhất, còn có cây long não lớn ở bên ngoài cửa sổ, sẽ không cản nắng vào ban ngày.
Trên chiếc giường gỗ rộng rãi là một bộ chăn ga gối màu xanh nhạt, bên cạnh là hai chiếc tủ đầu giường.
Xa hơn về phía trước, sát vách tường có một cái tủ quần áo lớn cùng một giá sách, trên đó là các loại sách Đông y, bên cạnh giá sách có một cái tủ nhỏ, bên trong chứa các loại dược liệu.
Tô Sính quẹt diêm trên chiếc bàn nhỏ, thắp nén hương trầm rồi đặt xuống gầm giường.
Đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, cô im lặng hồi lâu, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sau khi sinh xong viên bác, sức khỏe không được tốt lắm, sau đó lại mang thai tiếp, lúc sinh Thanh Tuyết mới mới ra nên khiến em gái nó nghẹn ở phía sau, suýt chút thì chết ngạt.”
“Lúc ấy bác sĩ đều nói con gái tôi sẽ có thể không sống nổi, lúc mới ra khỏi bụng mẹ, mặt mày con bé tím tái, không không gì cả, bác sĩ phải vỗ mạnh con bé mới khóc mấy tiếng.”
Bà nhỏ giọng nói: “Bởi vì con bé đã thiệt thòi như vậy rồi nên gia đình tôi đều rất yêu thương đứa trẻ này, may con bé vẫn lớn lên khỏe mạnh, cũng coi như là ông trời phù hộ.”
Nhưng lời này cũng là những lời thật lòng của dung lam, người đàn bà nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, lớn lên khỏe mạnh là tốt nhất.”
Từ nhỏ A Nhuyễn đã bệnh tật ốm yếu, con bé cũng ít vui vẻ như các bạn cùng trang lứa, mỗi ngày chỉ ở nhà nghịch thuốc với thêu thùa.
Con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bà lại càng bất đắc dĩ và đau lòng.
Thấy hai người vì con cái mà thân thiết hơn, Mộ Yên là người vui vẻ nhất, bà cũng sợ bị kẹp trong thế khó xử.
Dung Lam là chị em tốt nhiều năm của bà, mặc dù đã mười năm không gặp, nhưng hai nhà có quan hệ họ hàng nên cũng thường xuyên liên lạc qua thư từ.
Lâm Y vẫn luôn ở trong khu tập thể, bà là người hiền lành, có mối quan hệ tốt với các bà vợ quân nhân khác, Mộ Yên cũng rất thích bà ấy.
Ba người lớn trò chuyện với nhau rất vui, Thẩm Thanh Tuyết ngồi trên sô pha như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
Quay đầu nhìn xung quanh, chỉ hy vọng A Diễm mau từ phòng sách ra giải cứu anh ta.
Cũng may các mẹ chỉ hàn huyên vài câu liền nhớ tới trong nhà bếp còn có nồi canh củ cải đang hầm, sau đó cũng chào hỏi rồi đưa anh ta đi.
Trong phòng khách chỉ còn Mộ Yên cùng Dung Lam.
Nhìn bóng dáng dịu dàng của người phụ nữ biến mất ở cổng lớn, Mộ Yên nói: “Cô ấy thật may mắn, được gả cho tư lệnh Thẩm, hiện tại cũng là trưởng đoàn nghệ thuật, con trai cũng rất hiếu thảo.”
Con trai lớn nhà họ thẩm là Thẩm Nguyên Bạch lớn hơn con trai cả của bà là Trần Diễm hai tuổi, hiện tại đang ở quân khu ở thành phố đông, tuổi trẻ đã là trưởng đoàn tham mưu.
Con thứ hai Thẩm Thanh Tuyết với con gái út Thẩm Kiều mới vừa tốt nghiệp cấp ba, Thẩm Thanh Tuyết đã trình đơn xin nhập ngũ.
Dung Lam gật đầu: “Con cái sống tốt đều đã là niềm may mắn lớn nhất của cha mẹ rồi.”
“Đúng vậy.”
Trần Diễm đi theo phía sau tô Định Bang từ thư phòng ra cũng bị Mộ Yên xách trở về nhà, Dung Lam hỏi chồng: “Ông nói gì với A Diễm vậy?”
“Không có gì.” Tô Định Bang tùy ý nói: “Chuyện của đàn ông.”
Dung Lam hoài nghi: “Có phải ông uy hiếp thằng bé không?”
Tô Định Bang ngồi xuống bên cạnh bà, rót cho mình một ly nước cam thảo, bất đắc dĩ nói: “Đến mức đó sao? Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi mà con làm vậy với một đứa nhóc chứ?”
Dung Lam “Ồ” một tiếng, giựt lấy ly nước trong tay ông, ngửa cổ lên uống hết rồi để lại vào tay ông: “Khó nói lắm.”
Tô Định Bang: “…”
Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Sính trở về phòng ở lầu hai.
Phòng của cô có ánh sáng tốt nhất, còn có cây long não lớn ở bên ngoài cửa sổ, sẽ không cản nắng vào ban ngày.
Trên chiếc giường gỗ rộng rãi là một bộ chăn ga gối màu xanh nhạt, bên cạnh là hai chiếc tủ đầu giường.
Xa hơn về phía trước, sát vách tường có một cái tủ quần áo lớn cùng một giá sách, trên đó là các loại sách Đông y, bên cạnh giá sách có một cái tủ nhỏ, bên trong chứa các loại dược liệu.
Tô Sính quẹt diêm trên chiếc bàn nhỏ, thắp nén hương trầm rồi đặt xuống gầm giường.
Đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, cô im lặng hồi lâu, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook