[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 1: Đây Là Mùi Gì Vậy? (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày 23 tháng 7 năm 1973, nắng nóng.
Bắc Thành đang vào lúc nắng nóng nhất, những người ở bên ngoài đều như muốn tan ra.
Dung Lam phải lấy quạt che trên đỉnh đầu, tay trái chống nạnh chỉ huy ba cha con: "Bàn ghế sắp xếp cẩn thận một chút, đừng có làm hỏng mép bàn của tôi, ai, Niếp Niếp không cần con hỗ trợ, mau vào phòng nghỉ ngơi."
Tô Sách liếc nhìn cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh muốn giúp họ xếp bàn, cũng vội vàng lên tiếng đáp lại: "Đúng vậy em gái, em vào trong phòng đi, trời nắng lớn như thế này dễ cảm nắng!"
Em gái của anh từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, cần phải chăm sóc cẩn thận, không thể dãi nắng dầm mưa.
"Được." Cô gái nhỏ mi mắt nhẹ nhàng, ngoan ngoãn buông tay, lui qua một bên.
Thấy được cô bé đứng ở bóng mát ngay cửa sân, Dung Lam cười một tiếng cũng không nói gì.
Suốt ngày trong phòng buồn bực cũng không được, ra bên ngoài hóng mát một chút cũng tốt.
Cả buổi trưa bên này cũng nóng hừng hực, bởi vì đây là đoàn trưởng có cấp bậc thấp nhất ở đại viện quân khu, mà Tô Định Bang vừa hay bị kẹt ở đây, Tô gia ở quân khu đại viện này là nhà thứ nhất tính từ cổng vào, vợ của quân nhân ra vào đều có thể nhìn thấy được tình hình của nơi này.
Bắc Thành đất rộng người thưa, quân khu lại ở chỗ thật xa, bộ đội đất trống rất nhiều.
Nhà của cán bộ đều là những căn hai tầng màu trắng, có một cái sân nhỏ.
Gần tới trưa, Thẩm Kiều cùng với Lâm Y đến chợ Tập Mậu mua thức ăn, nghe được động tĩnh bên này, cô liên tục quay đầu nhìn: "Mẹ, người nhà này mới dọn tới sao?"
"Đúng vậy", Lâm Y nhìn một cái, ánh mắt dịu dàng nói: "Là điều đến đổi phòng, ban đầu là nơi ở của Hứa đoàn trưởng được điều đến quân khu Đông Thành."
"Sao, làm sao ngay cả bàn ghế ngồi cũng mang đến?" Thẩm Kiều bĩu môi: "Ở đây, trong nhà cái gì cũng có."
"Có thể do gần nhau, thuận lợi, nên cùng nhau mang tới." Lâm Y suy nghĩ chút nữa mua thức ăn gì: "Buổi trưa ăn cà tím xào có được không?"
"Không muốn mà, con muốn ăn thịt! Thịt kho." Lúc ra cổng đại viện Thẩm Kiều còn theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, chỉ có thể nhìn được một bóng lưng nhỏ nhắn cùng với mái tóc dài ngang eo, đen nhánh, cô gái mặc một chiếc đầm dài màu trắng đến mắt cá chân, đưa lưng về phía cô, không thấy được mặt mũi.
"Cái này khó làm." Lâm Y nhéo chiếc mũi nhỏ của con gái, chế nhạo nói: "Ai bảo con dậy muộn như vậy chứ? Thịt ở cung tiêu xã bây giờ cũng không đợi con."
Thẩm Kiều năm nay mới học xong trung học, nửa năm sau thì đi học đại học, mặc dù hủy bỏ cuộc thi vào đại học, nhưng là có thể làm sinh viên công nông binh, bây giờ đang chờ trường học phúc thẩm.
Thẩm Kiều ôm cánh tay bà nũng nịu: "Không ăn thịt cũng được, nhưng là con muốn đến cửa hàng may mua một sấp vải trắng, mẹ cùng con đi nha?"
"Được." Lâm Y bị cô nũng nịu đến không còn cách, lắc đầu bật cười: "Làm sao đột nhiên lại muốn mặt váy."
Cô gái nhỏ cũng không có ý định, chỉ là suy nghĩ nhất thời.
Thẩm Kiều mới nghĩ đến dáng vẻ thanh mảnh kia, nói lầm bầm: "Xinh đẹp mà."
...
Tô gia còn đang dọn dẹp, cũng không rảnh nấu cơm, Dung Lam nghĩ có nên đi đến phòng ăn lấy chút thức ăn, thì có người mang tới cửa cho cô.
"Lam Lam?" Mộ Yên còn chưa vào cửa liền gân giọng lên nói: "Cô ở đâu chứ?"
"Tôi đây này!" Dung Lam phủi một chút bụi trên người mình, từ phòng khách đi ra ngoài: "Tôi còn định chút nữa lại đi tìm cô, không nghĩ cô lại đến trước."
"Động tĩnh lớn như vậy cả viện đều nghe được." Mộ Yên đưa hộp thức ăn cho cô, nhìn thấy nhà còn lộn xộn không có cách nào bước vào, cô kinh ngạc: "Đây là cô dọn hết đồ ở nhà tới sao, không phải tôi gửi thư cho cô rồi sao, mang quần áo tới là được rồi, đồ dùng trong nhà đều đã được chuẩn bị xong, nồi chén gáo chậu nhà tôi còn thừa lại, sao lại mang hết đồ dùng trong nhà tới? Cũng thật xa."
Cũng không ngại mệt mỏi.
"Không dùng được thì vứt, còn có một vài thứ là đồ cưới của tôi."
Ngày 23 tháng 7 năm 1973, nắng nóng.
Bắc Thành đang vào lúc nắng nóng nhất, những người ở bên ngoài đều như muốn tan ra.
Dung Lam phải lấy quạt che trên đỉnh đầu, tay trái chống nạnh chỉ huy ba cha con: "Bàn ghế sắp xếp cẩn thận một chút, đừng có làm hỏng mép bàn của tôi, ai, Niếp Niếp không cần con hỗ trợ, mau vào phòng nghỉ ngơi."
Tô Sách liếc nhìn cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh muốn giúp họ xếp bàn, cũng vội vàng lên tiếng đáp lại: "Đúng vậy em gái, em vào trong phòng đi, trời nắng lớn như thế này dễ cảm nắng!"
Em gái của anh từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, cần phải chăm sóc cẩn thận, không thể dãi nắng dầm mưa.
"Được." Cô gái nhỏ mi mắt nhẹ nhàng, ngoan ngoãn buông tay, lui qua một bên.
Thấy được cô bé đứng ở bóng mát ngay cửa sân, Dung Lam cười một tiếng cũng không nói gì.
Suốt ngày trong phòng buồn bực cũng không được, ra bên ngoài hóng mát một chút cũng tốt.
Cả buổi trưa bên này cũng nóng hừng hực, bởi vì đây là đoàn trưởng có cấp bậc thấp nhất ở đại viện quân khu, mà Tô Định Bang vừa hay bị kẹt ở đây, Tô gia ở quân khu đại viện này là nhà thứ nhất tính từ cổng vào, vợ của quân nhân ra vào đều có thể nhìn thấy được tình hình của nơi này.
Bắc Thành đất rộng người thưa, quân khu lại ở chỗ thật xa, bộ đội đất trống rất nhiều.
Nhà của cán bộ đều là những căn hai tầng màu trắng, có một cái sân nhỏ.
Gần tới trưa, Thẩm Kiều cùng với Lâm Y đến chợ Tập Mậu mua thức ăn, nghe được động tĩnh bên này, cô liên tục quay đầu nhìn: "Mẹ, người nhà này mới dọn tới sao?"
"Đúng vậy", Lâm Y nhìn một cái, ánh mắt dịu dàng nói: "Là điều đến đổi phòng, ban đầu là nơi ở của Hứa đoàn trưởng được điều đến quân khu Đông Thành."
"Sao, làm sao ngay cả bàn ghế ngồi cũng mang đến?" Thẩm Kiều bĩu môi: "Ở đây, trong nhà cái gì cũng có."
"Có thể do gần nhau, thuận lợi, nên cùng nhau mang tới." Lâm Y suy nghĩ chút nữa mua thức ăn gì: "Buổi trưa ăn cà tím xào có được không?"
"Không muốn mà, con muốn ăn thịt! Thịt kho." Lúc ra cổng đại viện Thẩm Kiều còn theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, chỉ có thể nhìn được một bóng lưng nhỏ nhắn cùng với mái tóc dài ngang eo, đen nhánh, cô gái mặc một chiếc đầm dài màu trắng đến mắt cá chân, đưa lưng về phía cô, không thấy được mặt mũi.
"Cái này khó làm." Lâm Y nhéo chiếc mũi nhỏ của con gái, chế nhạo nói: "Ai bảo con dậy muộn như vậy chứ? Thịt ở cung tiêu xã bây giờ cũng không đợi con."
Thẩm Kiều năm nay mới học xong trung học, nửa năm sau thì đi học đại học, mặc dù hủy bỏ cuộc thi vào đại học, nhưng là có thể làm sinh viên công nông binh, bây giờ đang chờ trường học phúc thẩm.
Thẩm Kiều ôm cánh tay bà nũng nịu: "Không ăn thịt cũng được, nhưng là con muốn đến cửa hàng may mua một sấp vải trắng, mẹ cùng con đi nha?"
"Được." Lâm Y bị cô nũng nịu đến không còn cách, lắc đầu bật cười: "Làm sao đột nhiên lại muốn mặt váy."
Cô gái nhỏ cũng không có ý định, chỉ là suy nghĩ nhất thời.
Thẩm Kiều mới nghĩ đến dáng vẻ thanh mảnh kia, nói lầm bầm: "Xinh đẹp mà."
...
Tô gia còn đang dọn dẹp, cũng không rảnh nấu cơm, Dung Lam nghĩ có nên đi đến phòng ăn lấy chút thức ăn, thì có người mang tới cửa cho cô.
"Lam Lam?" Mộ Yên còn chưa vào cửa liền gân giọng lên nói: "Cô ở đâu chứ?"
"Tôi đây này!" Dung Lam phủi một chút bụi trên người mình, từ phòng khách đi ra ngoài: "Tôi còn định chút nữa lại đi tìm cô, không nghĩ cô lại đến trước."
"Động tĩnh lớn như vậy cả viện đều nghe được." Mộ Yên đưa hộp thức ăn cho cô, nhìn thấy nhà còn lộn xộn không có cách nào bước vào, cô kinh ngạc: "Đây là cô dọn hết đồ ở nhà tới sao, không phải tôi gửi thư cho cô rồi sao, mang quần áo tới là được rồi, đồ dùng trong nhà đều đã được chuẩn bị xong, nồi chén gáo chậu nhà tôi còn thừa lại, sao lại mang hết đồ dùng trong nhà tới? Cũng thật xa."
Cũng không ngại mệt mỏi.
"Không dùng được thì vứt, còn có một vài thứ là đồ cưới của tôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook