Cố Minh Đông giấu diếm sự mất mặt nho nhỏ này, sau đó bình tĩnh đưa chiếc túi da rắn cho em trai: “Em đi cất lại vào ngăn tủ đi.

”Em hai Cố hoàn toàn không nhận ra chuyện ban nãy, cậu vô thức ôm lấy túi da rắn, thành công bị anh dẫn dắt hướng sự chú ý sang chuyện khác: “Để lại vào ngăn tủ có ổn không ạ, lỡ như lại có người tới lục soát thì phải làm sao bây giờ?”Em ba Cố đề nghị: “Anh cả, hay là để trong phòng của em đi, em và Tiểu Bắc đều là con gái, ít nhiều gì họ cũng sẽ ngại vào phòng của hai cô gái mà.

”Em hai Cố lập tức phản bác lại như một thói quen: “Anh thấy em muốn ăn vụng thì có.

”“Anh hai! Anh nghĩ em là anh chắc? Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn.

” Em ba Cố giận đến mức gương mặt đỏ bừng, tuy bình thường cô có hơi thiện cẩn thật nhưng ban nãy cô thật sự không hề có ý đó.

“Anh hai, chị ba, hai người đừng cãi nhau nữa, lỡ để người khác đi ngang mà nghe thấy thì! ”Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Cố Minh Đông trừng mắt nhìn cả hai: “Đừng có nói xấu người trong nhà như vậy.

”“Cứ để trong phòng của Tiểu Tây và Tiểu Bắc đi, bình thường cũng do hai đứa nó nấu cơm, lúc nào cần tới cũng tiện lấy hơn.


”Em hai Cố đỏ mặt, bĩu môi cầm túi da rắn đi: “Thì em cũng chỉ nói giỡn thôi mà, đàn bà con gái đúng là chả biết nói đùa gì cả.

”Dứt lời, cậu lập tức xoay người đặt túi da rắn vào trong phòng của hai cô em gái.

Nhà Lão Cố chỉ có ba phòng, trước kia là hai vợ chồng Cố Minh Đông và con ở một phòng, hai chị em ở một phòng, phòng còn lại là của em hai Cố.

Bây giờ chị dâu đã qua đời, hai cậu nhóc sinh đôi lúc nào cũng kè kè bên cạnh hai chị em, hai anh em thì mỗi người một phòng riêng.

Giận thì giận, nhưng tay nghề giấu đồ của em ba Cố lại khá cao siêu, cô giấu túi da rắn ở ngăn dưới cùng của tủ quần áo, trừ phi có người lục tung mọi ngóc ngách lên, bằng không tuyệt đối không một ai có thể phát hiện được.

Nào biết vừa mới giấu xong lương thực, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Em tư Cố lập tức luống cuống: “Lại có người tới nữa rồi, làm sao bây giờ ạ, có cần giấu lên nóc nhà nữa không?”“Đừng hoảng hốt.

” Cố Minh Đông trấn an cô bé, sau đó mới cao giọng hỏi: “Ai đấy?”Bên ngoài truyền đến giọng của Cố Kiến Quốc: “A Đông, chú ba đây, cháu chưa ngủ đúng không.

”Vừa nghe thấy người đến là Cố Kiến Quốc, mấy anh em lại càng hồi hộp hơn, em hai Cố đã duỗi tay định lấy cái túi ra lại.

Cố Minh Đông đè lại tay cậu: “Tiểu Tây và Tiểu Bắc ở trong phòng chờ đi, em theo anh ra gặp chú ba.

”Bằng chứng chứng minh Ngô Lão Tam có tội vô cùng xác thực, Cố Minh Đông không cảm thấy Cố Kiến Quốc vẫn còn nghi ngờ mình, để rồi tìm cớ đến tập kích một lần nữa giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.

Em hai Cố mím môi nói thầm: “Lỡ như chú ba phát hiện thì sao ạ?”Cố Minh Đông không trả lời cậu, anh nhanh chóng ra khỏi phòng rồi mở cửa chính.


Cố Kiến Quốc đứng ở thềm đá trước cửa, nhíu mày chắp tay sau lưng, dưới ánh sáng hiu hắt tỏa ra từ ngọn đèn dầu, anh có thể loáng thoáng nhận ra bộ dạng luôn nghiêm túc của ông ấy.

“Chú ba, đã trễ như vậy rồi sao chú còn tới đây?” Cố Minh Đông né sang một bên để nhường đường và mời ông ấy vào nhà ngồi.

Cố Kiến Quốc ho khan một tiếng: “Trễ lắm rồi, chú không vào đâu.

A Đông, cháu nhận lấy cái này đi.

”Ông ấy móc một cái túi không quá lớn từ sau lưng ra rồi nhét vào trong tay của Cố Minh Đông: “Cầm lấy đi.

”Vừa chạm tay vào, Cố Minh Đông lập tức biết thứ bên trong chính là lương thực, trái tim anh như bị một tảng đá va phải.

Cố Minh Đông vội vàng từ chối: “Chú ba, cháu không thể nhận thứ này đâu ạ.

”Hiện tại đang là thời kỳ giáp hạt, cuộc sống nhà ai mà chẳng khó khăn cả, gánh nặng của nhà Cố Kiến Quốc cũng không nhẹ, hơn nữa nhà của bọn họ không phải thật sự cạn lương thực, sao có thể thản nhiên mà nhận lấy như vậy được.

Cố Kiến Quốc lại vô cùng kiên quyết, không cho phép anh từ chối: “Cháu cứ nhận lấy đi.


Người lớn còn có thể ăn rau dại lấp bụng nhưng trẻ con thì đâu thể được.

Những thứ này không phải cho cháu ăn mà là cho hai đứa nhỏ ăn.

”Hiển nhiên là ban nãy khi lục soát phòng bếp, Cố Kiến Quốc đã nhìn thấy sọt rau dại kia, ông ấy sợ nhà cháu trai đã cạn lương thực từ lâu, giờ cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều phải ăn rau dại sống qua ngày.

Cố Kiến Quốc thật sự sợ nhà cháu trai sống không nổi nữa, nếu sau khi mất vợ mà hai đứa nhỏ cũng qua đời thì ông ấy biết phải ăn nói thế nào với người anh họ đã chết đây.

Nếu không phải như vậy, ông ấy cũng sẽ không mang số lương thực tương đối tốt cuối cùng trong nhà đến đây, xem ra về sau nhà của ông ấy phải sống qua ngày bằng khoai lang đỏ rồi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương