Thập Niên 70 Cuộc Sống Rực Rỡ
-
Chương 50: Duyên Phận (1)
Editor: Hye Jin
_____________
Xe lửa chậm rãi chạy trên đường ray, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng từ từ lướt qua, bởi vì chạy bằng hơi than đốt lên nên toa xe tràn ngập muội than, mùi khói.
Người phụ nữ trung niên đối diện với Cố Khanh Khanh đang ôm một đứa bé trông chưa đến hai tuổi, bên cạnh là một bé gái khoảng tám, chín tuổi đang ngồi bên cửa sổ, chống tay lên mặt bàn, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hẳn là một nhà ba người.
Cố Khanh Khanh đưa ra kết luận.
“Chị, vừa rồi cảm ơn.” Cố Khanh Khanh cảm ơn người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh.
Người phụ nữ trẻ đỏ mặt, xua xua tay ý bảo không có gì.
Cố Khanh Khanh dậy sớm, trong toa xe người qua kẻ lại, cô nghe đến mệt mỏi rã rời.
Đầu cô đang dựa vào cửa sổ, đôi mắt vừa khép lại thì nhân viên bảo vệ cùng tiếp viên trên xe lửa vài phút lại đi tuần tra, ánh mắt quét dừng ở trên người cô một lát, nhìn cảnh vật xung quanh, không có nhân tố không an toàn mới tiếp tục đi về phía trước.
Xe lửa chạy một lát thì đã gần đến giờ ăn trưa.
Không có xe đẩy nhỏ bán đồ ăn nhẹ, mà hầu hết hành khách tự mang theo lương khô.
Cũng có một số người không mang cơm, đi đến toa nhà ăn ăn cơm.
Thấy không có nhiều người tàu ăn uống hay đi toa ăn ăn cơm, nữ tiếp viên đẩy xe con đi bán cơm hộp trong hộp cơm nhôm có ớt xanh xào thịt, cùng bắp cải xào, chỉ bán 9 mao, phía dưới là cơm trắng.
Suất ăn trên tàu nhiều còn giá cả phải chăng, không ít người đều mua, Cố Khanh Khanh cùng người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh, cả ba người đối diện như cũ không dao động.
Xe bán đồ ăn đi tới đi lui hai lần cuối cùng cũng dừng lại, tiếp viên lại mang nước ấm cho hành khách.
Cố Khanh Khanh tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng kêu "đun nước, đun nước nóng".
Thấy cô tiếp viên chuẩn bị đi về chỗ ngồi của mình, cô lấy chiếc cốc men xanh quân đội mà thím ba mang về trong túi hành lý ra, vươn ra cười: "Xin chào, Đồng chí, phiền toái cho tôi một bình nước."
Nữ tiếp viên nhìn thấy cô gái nhỏ rất lễ phép, lại được nhân viên bảo an nhờ chiếu cô, sảng khoái cười: "Được."
Đổ nước xong cô lại dặn dò: “Hơi nóng, đồng chí uống từ từ”.
“Cám ơn đồng chí.” Cố Khanh Khanh ý thức được lợi hại của cái miệng ngọt ngào, trong nhà họ Cố hay cả trong thôn Đại Truân Tử, cô dựa vào cái miệng này mà ăn được đồ ăn ở bên ngoài.
Ra cửa miệng càng nói ngọt ngào hơn nhiều nữa.
Cầm chiếc cốc men xanh quân đội, Cố Khanh Khanh thổi vào vành cốc, hơi nóng bốc lên bay dần trong không khí.
Bé trai trong vòng tay của người phụ nữ trung niên phía đối diện có lẽ đang đói, bắt đầu quấy khóc, cô bé gái cũng mím chặt môi dựa vào người của mẹ.
Tôn Thục Phân ôm con trai đặt lên đùi, dỗ dành: "Tiểu Húc không khóc mẹ cho Tiểu Húc ăn ngon nha!"
“Thỏ Nhi, giúp mẹ lấy bánh nước trong giỏ ra." Đây là kêu con gái.
Dư Thỏ vâng rồi vội lật cái giỏ.
Bánh nướng chắc là nướng từ hôm qua rồi, Dư Thỏ bẻ một hồi lâu mới xé nhỏ được đưa cho mẹ.
Tôn Thục Phân lại để con trai ngồi trong lòng mình, cầm cái bánh nướng bẻ nhỏ đút cho bé trai ăn: "Tiểu Húc, ăn bánh ăn bánh nha, không khóc."
“Thỏ nhi, con cũng ăn đi.”
Có lẽ mới nhú mọc răng, bánh nướng cứng quá thằng bé ăn không được, lại bắt đầu quấy khóc, Tôn Thục Phân đau đầu, đặt bánh xuống dỗ con.
“Thím ơi.” Một giọng nói lanh lảnh xen vào, Tôn Thục Phân ngẩng đầu nhìn cái bánh màn thầu trắng tinh trước mặt.
Đối diện với một đôi mắt trắng đen trong veo, cô gái khóe miệng nở nụ cười, nhét bánh màn thầu vào tay người phụ nữ trung niên ——
"Thím, cái này cho em trai ăn đi!"
Tôn Thục Phân sững sờ trong giây lát, nụ cười của cô gái nhân hậu, đôi mắt to chân thành tha thiết, đôi lông mày mảnh và dài cong vút, giống như lá liễu đung đưa trong gió mùa hè.
"Thím ơi!"
Cố Khanh Khanh lại gọi người phụ nữ!
“Này con gái, cháu tự mình ăn đi, thím có bánh nướng." Tôn Thục Phân lắc đầu, muốn trả lại cái bánh màn thầu trong tay.
Thoạt nhìn, cô gái này chính là thôn nữ được người nhà bảo bọc rất khá, thời buổi này ăn một cái màn thầu trắng không dễ dàng a, hơn phân nửa là người nhà tiết kiệm làm cho con gái đi trên đường ăn.
Tôn Thục Phân liếc nhìn con trai mình đang chìa tay ra nắm lấy cái bánh, nhẫn tâm chụp tay con trai một cái, nhất quyết trả lại cái bánh màn thầu.
“Thím ơi, cầm lấy đi, em trai đói khóc rồi, cháu nơi này vẫn còn." Vừa nói cô vừa móc ra một cái bánh khác cho cô bé nhỏ tên Thỏ nhi kia.
Cố Khanh Khanh nhìn thoáng qua bộ dạng của Thỏ Nhi, thì không nhịn được.
Bé Thỏ buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như trái táo, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm cái bánh màn thầu trắng.
Đứa trẻ trong tay ngực người phụ nữ khóc đến lợi hại, Tôn Thục Phân thở dài, nói với con gái: "Tiếp đi!"
Nghe được lời của mẹ, khuôn mặt đỏ bừng của cô bé nở nụ cười rạng rỡ, cẩn thận cầm lấy bánh màn thầu hấp, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chị!"
"Không có gì đâu ~" Cố Khanh Khanh lúc này mới phát hiện bé Thỏ cười rộ lộ hàm răng thưa thớt, đã gãy mất mấy cái.
Là đang thời kỳ thay răng.
Cảm nhận được chị gái xinh đẹp đang nhìn mình, bé Thỏ vội vàng duỗi tay che miệng.
Cố Khanh Khanh không nhịn được, cong mắt cười.
_____________
Xe lửa chậm rãi chạy trên đường ray, cảnh vật ngoài cửa sổ cũng từ từ lướt qua, bởi vì chạy bằng hơi than đốt lên nên toa xe tràn ngập muội than, mùi khói.
Người phụ nữ trung niên đối diện với Cố Khanh Khanh đang ôm một đứa bé trông chưa đến hai tuổi, bên cạnh là một bé gái khoảng tám, chín tuổi đang ngồi bên cửa sổ, chống tay lên mặt bàn, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hẳn là một nhà ba người.
Cố Khanh Khanh đưa ra kết luận.
“Chị, vừa rồi cảm ơn.” Cố Khanh Khanh cảm ơn người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh.
Người phụ nữ trẻ đỏ mặt, xua xua tay ý bảo không có gì.
Cố Khanh Khanh dậy sớm, trong toa xe người qua kẻ lại, cô nghe đến mệt mỏi rã rời.
Đầu cô đang dựa vào cửa sổ, đôi mắt vừa khép lại thì nhân viên bảo vệ cùng tiếp viên trên xe lửa vài phút lại đi tuần tra, ánh mắt quét dừng ở trên người cô một lát, nhìn cảnh vật xung quanh, không có nhân tố không an toàn mới tiếp tục đi về phía trước.
Xe lửa chạy một lát thì đã gần đến giờ ăn trưa.
Không có xe đẩy nhỏ bán đồ ăn nhẹ, mà hầu hết hành khách tự mang theo lương khô.
Cũng có một số người không mang cơm, đi đến toa nhà ăn ăn cơm.
Thấy không có nhiều người tàu ăn uống hay đi toa ăn ăn cơm, nữ tiếp viên đẩy xe con đi bán cơm hộp trong hộp cơm nhôm có ớt xanh xào thịt, cùng bắp cải xào, chỉ bán 9 mao, phía dưới là cơm trắng.
Suất ăn trên tàu nhiều còn giá cả phải chăng, không ít người đều mua, Cố Khanh Khanh cùng người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh, cả ba người đối diện như cũ không dao động.
Xe bán đồ ăn đi tới đi lui hai lần cuối cùng cũng dừng lại, tiếp viên lại mang nước ấm cho hành khách.
Cố Khanh Khanh tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng kêu "đun nước, đun nước nóng".
Thấy cô tiếp viên chuẩn bị đi về chỗ ngồi của mình, cô lấy chiếc cốc men xanh quân đội mà thím ba mang về trong túi hành lý ra, vươn ra cười: "Xin chào, Đồng chí, phiền toái cho tôi một bình nước."
Nữ tiếp viên nhìn thấy cô gái nhỏ rất lễ phép, lại được nhân viên bảo an nhờ chiếu cô, sảng khoái cười: "Được."
Đổ nước xong cô lại dặn dò: “Hơi nóng, đồng chí uống từ từ”.
“Cám ơn đồng chí.” Cố Khanh Khanh ý thức được lợi hại của cái miệng ngọt ngào, trong nhà họ Cố hay cả trong thôn Đại Truân Tử, cô dựa vào cái miệng này mà ăn được đồ ăn ở bên ngoài.
Ra cửa miệng càng nói ngọt ngào hơn nhiều nữa.
Cầm chiếc cốc men xanh quân đội, Cố Khanh Khanh thổi vào vành cốc, hơi nóng bốc lên bay dần trong không khí.
Bé trai trong vòng tay của người phụ nữ trung niên phía đối diện có lẽ đang đói, bắt đầu quấy khóc, cô bé gái cũng mím chặt môi dựa vào người của mẹ.
Tôn Thục Phân ôm con trai đặt lên đùi, dỗ dành: "Tiểu Húc không khóc mẹ cho Tiểu Húc ăn ngon nha!"
“Thỏ Nhi, giúp mẹ lấy bánh nước trong giỏ ra." Đây là kêu con gái.
Dư Thỏ vâng rồi vội lật cái giỏ.
Bánh nướng chắc là nướng từ hôm qua rồi, Dư Thỏ bẻ một hồi lâu mới xé nhỏ được đưa cho mẹ.
Tôn Thục Phân lại để con trai ngồi trong lòng mình, cầm cái bánh nướng bẻ nhỏ đút cho bé trai ăn: "Tiểu Húc, ăn bánh ăn bánh nha, không khóc."
“Thỏ nhi, con cũng ăn đi.”
Có lẽ mới nhú mọc răng, bánh nướng cứng quá thằng bé ăn không được, lại bắt đầu quấy khóc, Tôn Thục Phân đau đầu, đặt bánh xuống dỗ con.
“Thím ơi.” Một giọng nói lanh lảnh xen vào, Tôn Thục Phân ngẩng đầu nhìn cái bánh màn thầu trắng tinh trước mặt.
Đối diện với một đôi mắt trắng đen trong veo, cô gái khóe miệng nở nụ cười, nhét bánh màn thầu vào tay người phụ nữ trung niên ——
"Thím, cái này cho em trai ăn đi!"
Tôn Thục Phân sững sờ trong giây lát, nụ cười của cô gái nhân hậu, đôi mắt to chân thành tha thiết, đôi lông mày mảnh và dài cong vút, giống như lá liễu đung đưa trong gió mùa hè.
"Thím ơi!"
Cố Khanh Khanh lại gọi người phụ nữ!
“Này con gái, cháu tự mình ăn đi, thím có bánh nướng." Tôn Thục Phân lắc đầu, muốn trả lại cái bánh màn thầu trong tay.
Thoạt nhìn, cô gái này chính là thôn nữ được người nhà bảo bọc rất khá, thời buổi này ăn một cái màn thầu trắng không dễ dàng a, hơn phân nửa là người nhà tiết kiệm làm cho con gái đi trên đường ăn.
Tôn Thục Phân liếc nhìn con trai mình đang chìa tay ra nắm lấy cái bánh, nhẫn tâm chụp tay con trai một cái, nhất quyết trả lại cái bánh màn thầu.
“Thím ơi, cầm lấy đi, em trai đói khóc rồi, cháu nơi này vẫn còn." Vừa nói cô vừa móc ra một cái bánh khác cho cô bé nhỏ tên Thỏ nhi kia.
Cố Khanh Khanh nhìn thoáng qua bộ dạng của Thỏ Nhi, thì không nhịn được.
Bé Thỏ buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như trái táo, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm cái bánh màn thầu trắng.
Đứa trẻ trong tay ngực người phụ nữ khóc đến lợi hại, Tôn Thục Phân thở dài, nói với con gái: "Tiếp đi!"
Nghe được lời của mẹ, khuôn mặt đỏ bừng của cô bé nở nụ cười rạng rỡ, cẩn thận cầm lấy bánh màn thầu hấp, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn chị!"
"Không có gì đâu ~" Cố Khanh Khanh lúc này mới phát hiện bé Thỏ cười rộ lộ hàm răng thưa thớt, đã gãy mất mấy cái.
Là đang thời kỳ thay răng.
Cảm nhận được chị gái xinh đẹp đang nhìn mình, bé Thỏ vội vàng duỗi tay che miệng.
Cố Khanh Khanh không nhịn được, cong mắt cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook