Bác sĩ Triệu lắng nghe suy nghĩ của Hà Minh Dịch, nghiêm túc gật đầu.

“Được, giữ bí mật cho bệnh nhân là điều nên làm.

Cậu cứ yên tâm, việc thông báo cho gia đình cậu thì để cậu tự lo.

Từ nay tôi sẽ chỉ trao đổi về tình trạng bệnh với cậu thôi.”

Hà Minh Dịch cảm ơn bác sĩ Triệu và chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng khi vừa mở cửa, anh liền thấy Hứa Lệ Bình đứng bất động ở đó.

Rõ ràng là bà đã nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi.

Bà vẫn còn chìm đắm trong những gì vừa nghe, thần sắc có phần hoang mang.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Hà Minh Dịch cau mày khi thấy Hứa Lệ Bình trang điểm kỹ lưỡng và ăn mặc cẩn thận.

“À...!mẹ lo cho bố con nên đến xem thế nào...” Hứa Lệ Bình biết mình đã phạm sai lầm, ngước mắt nhìn vào biểu cảm của Hà Minh Dịch.


Hà Minh Dịch nhìn mẹ mình, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Không biết nên an ủi hay trách móc bà.

“Minh Dịch, mẹ không cố ý...!Con phải tin mẹ...” Hứa Lệ Bình nói ngập ngừng, nhưng những lời của bà thật yếu ớt, ngay cả bản thân bà cũng không chắc chắn.

Hà Minh Dịch không nói gì.

Anh đã là một người trưởng thành và tin vào đôi mắt, vào sự phán đoán của chính mình.

Từ khi bố anh bị ngã, mẹ anh không những chẳng quan tâm mà còn muốn đuổi anh ra khỏi nhà.

Nếu anh không phát hiện kịp thời, không biết mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào.

Anh không biết mẹ mình từ bao giờ trở thành người như vậy, hay có lẽ bà vốn đã như thế từ lâu mà anh chưa nhận ra.

Lúc này, Hứa Hoa Quyên vội vàng đến.

Bà vừa đưa Hà Kiến Tân và gia đình ra ga tàu, trở về nhà thì nghe tin về vụ việc.

“Minh Dịch, bố con sao rồi? Ông ấy bây giờ ở đâu? Khụ khụ!” Hứa Hoa Quyên hỏi gấp gáp, khác hẳn giọng điệu bình thường của bà.

Bà thở dốc sau một quãng đường dài vội vã, cố nén cơn ho khiến gương mặt đỏ ửng.

“Bố con đang ở phòng khám bên kia.

Bác sĩ nói bố bị gãy đốt sống lưng, cần phải phẫu thuật sớm...” Hà Minh Dịch vội đỡ lấy Hứa Hoa Quyên, giọng nói của anh vô thức mang chút ủy khuất.

Trong lòng Hà Minh Dịch, bác Hứa luôn là người mẹ thứ hai, là người anh có thể tin tưởng.

Hứa Hoa Quyên nhanh chóng vỗ về an ủi Hà Minh Dịch: “Đừng lo, khụ khụ, có nhiều bác sĩ giỏi mà.

Bị gãy xương, khụ, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức là sẽ ổn thôi.”


Hà Minh Dịch gật đầu, cố gắng kìm nén nước mắt.

“Đây là bác sĩ Triệu, bác sĩ phụ trách của bố con!” Hà Minh Dịch nhớ ra và vội giới thiệu hai người với nhau.

“Đây là bác Hứa, bác ấy cũng có thể thay bố con quyết định mọi việc.” Hà Minh Dịch không quan tâm đến thể diện của Hứa Lệ Bình, thẳng thừng nói với bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Triệu liếc nhìn người phụ nữ giản dị và hiền hậu là Hứa Hoa Quyên, rồi lại nhìn Hứa Lệ Bình với vẻ ngoài trang điểm lộng lẫy.

Cô nhớ lại buổi khám trước đó và đã phần nào hiểu ra sự tình.

Là bác sĩ, mỗi ngày cô gặp gỡ biết bao bệnh nhân, mà sau mỗi bệnh nhân là cả một gia đình với nhiều câu chuyện và mâu thuẫn khác nhau.

Cô đã chứng kiến vô số kiểu gia đình và các vấn đề phức tạp, nên không còn gì có thể khiến cô ngạc nhiên.

Nhưng lúc này, cô vẫn cảm thấy tò mò, không hiểu sao một người phụ nữ yếu ớt và tinh tế như Hứa Lệ Bình lại có thể khiến một người đàn ông khỏe mạnh như Hà Kiến Quần trở nên tàn tật nặng như vậy?

Rõ ràng đây là một gia đình rất phức tạp.

......

Hắc Sơn Tồn nằm ở vùng xa xôi, dân cư thưa thớt, nhiều gia đình trong thôn thậm chí còn chưa có điện.

Vì thế, cứ đến khoảng bảy tám giờ tối là người dân đã tắt đèn đi ngủ sớm.

Cố Hiểu và Hà Minh Vũ từ nhà trưởng thôn trở về cũng chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.


Hà Minh Vũ thắp nến trên bàn, hai người nằm trên giường đất trò chuyện.

“Tiểu Hiểu, theo anh về Bắc Kinh đi?” Hà Minh Vũ nghiêm túc nói.

“Không được, còn bao nhiêu đồ ở đây, em đi rồi chẳng phải sẽ phí hết sao?” Cố Hiểu nói, cho người khác thì không thực tế, rất có khả năng sẽ giống như câu chuyện “nông phu và con rắn”.

Cố Hiểu nghĩ đến đống thịt thực sự rất nhiều, đúng là nên xử lý một phần.

Nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng rời đi.

“Vậy chúng ta mang hết đi, nhà anh ở Bắc Kinh chắc cũng đủ rộng để cất hết mấy thứ này.” Hà Minh Vũ nghĩ đến việc chọn căn nhà nào ở Bắc Kinh để ở.

Trước đây, anh sống cùng gia đình trong căn nhà ở khu đại viện quân đội.

Giờ anh đã kết hôn, mà Cố Hiểu lại quen ở riêng, nên anh sẽ phải bàn với bố mẹ để sắp xếp một căn nhà riêng cho hai vợ chồng.

“Mang hết đi á?” Cố Hiểu nghĩ đến hàng trăm cân thịt, mấy chục tấm da, cả ngàn cân lương thực khô...!Mang kiểu gì? Cả tàu hỏa cũng không chứa nổi chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương