[Thập Niên 70] Cẩm Lý Phú Quý Mệnh
-
Chương 31: Báo Ứng (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Mẹ, mẹ cũng đừng giống ba, thứ gì cũng mang cho phòng trên, cũng không biết suy nghĩ cho mình." Tô Kiến Quốc nhọc hết cả lòng.
Tô Vãn Vãn không nhịn được che miệng cười khẽ, quả thật anh cả rất quan tâm cái nhà này, người này nào có giống tên lưu manh trộm tiền trong nhà đi đánh bạc khắp nơi như trong sách miêu tả? Nếu như anh cả phát triển theo chiều hướng tốt, đó là một sự giúp đỡ lớn a.
Tô Kiến Quốc nói: "Mẹ nhìn xem, ngay cả em gái cũng tán thành lời nói của con, mọi người thật sự phải nghe con. Cho dù không ở riêng, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho ngôi nhà nhỏ của mình."
Lục Tư Hoa nhìn cô con gái đang tự chơi tự vui trên giường, cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Không tách hộ là không thể nào, khốn cảnh trước mắt tạm thời họ không có cách giải quyết, nhưng đúng thật là họ nên suy nghĩ cho ngôi nhà nhỏ này.
"Ông xã, anh nghe được lời con trai nói không?" Cô ấy không nhịn được giật giật góc áo của Tô Cần.
Tô Cần ừ một tiếng, hai tay che lên mặt, tuy trong lòng có mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng không có phản đối Tô Kiến Quốc, xem như chấp nhận.
Tô Vãn Vãn thở dài trong lòng, người ba này của cô bé rất hiếu thảo với ông bà nội, nhưng dù gì cũng đừng vì chữ hiếu mà ngó lơ vợ con. Cũng may, mặc dù vừa rồi anh ấy xoắn xuýt nhưng vẫn đồng ý, xem ra không tính là ngốc không có thuốc chữa, có lẽ từ từ vẫn có thể cứu được?
Lại nghe thấy bà nội Tô bắt đầu mắng chửi, Tô Vãn Vãn thấy lần này ba Tô không ra ngoài nữa mà một mực ở trong phòng. Cô bé thỏa mãn gật gật đầu, ba cô bé còn có thể cứu được.
Lễ tắm rửa rất nhanh đã đến, đối với gia đình nhà con trai thứ Hai mà nói, ngày này là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, đây là ngày liên quan đến việc con gái họ thu hoạch lời chúc phúc.
Vào ngày này, bốn ba con Tô Cần đã dậy từ rất sớm, ngay cả Tô Kiến Dân cũng rời khỏi giường từ sớm, không cần ba mẹ phải gọi.
Liên quan đến vấn đề của em gái, ba anh em đều nhất trí ý kiến cho rằng không thể để Vãn Vãn phải chịu bất cứ tủi thân nào. Vậy nên bọn họ chưa từng trông cậy vào việc bà nội Tô sẽ tổ chức lễ tắm rửa cho em gái, nhất định bà nội Tô sẽ sang bên Tảo Tảo.
Từ ba ngày trước, sau khi bà nội Tô bị ngã, bà ta càng thêm không chào đón Vãn Vãn, luôn nói tất cả đều là do Vãn Vãn gây nên. Thậm chí bà ta vì không muốn gặp phải xui xẻo, mà rất ít khi tìm đến nhà con trai thứ Hai bọn họ. Điều này làm trong lòng ba con Tô Cần thở phào nhẹ nhõm, bà nội Tô không đến làm phiền họ thì họ càng vui.
Ngày này, bà nội Tô cũng tự mình đứng dậy, tuy lần đó bị ngã không nhẹ nhưng thật ra không bị thương gì cả, có thể đi, có thể chạy, đúng là may mắn to lớn. Bà ta chỉ cho rằng mình không ngã mạnh như vậy là vì có Tứ nha đầu che chở cho bà ta, mang đến may mắn cho bà ta, không uổng công bà ta thương yêu cô bé như vậy, không phí công thương mà.
Lại nhìn về phía nhà thằng Hai, trong lòng bà ta hung hăng nghĩ: Còn muốn tổ chức lễ tắm rửa? Nằm mơ đi, trời đã định sẵn là đứa cháu gái này sẽ mang đến tai nạn cho gia đình bà ta, bà ta không nhận cô bé, chắc chắn sẽ không chúc phúc cho cô bé.
Nhưng, người tính không bằng trời tính, ông trời cũng không theo ý nguyện của bà ta.
Khi bà ta nhìn thấy một đôi vợ chồng già bước vào trong cửa viện, mặt bà nội Tô trở nên âm trầm: Sao bọn họ lại đến đây?
"Mẹ, mẹ cũng đừng giống ba, thứ gì cũng mang cho phòng trên, cũng không biết suy nghĩ cho mình." Tô Kiến Quốc nhọc hết cả lòng.
Tô Vãn Vãn không nhịn được che miệng cười khẽ, quả thật anh cả rất quan tâm cái nhà này, người này nào có giống tên lưu manh trộm tiền trong nhà đi đánh bạc khắp nơi như trong sách miêu tả? Nếu như anh cả phát triển theo chiều hướng tốt, đó là một sự giúp đỡ lớn a.
Tô Kiến Quốc nói: "Mẹ nhìn xem, ngay cả em gái cũng tán thành lời nói của con, mọi người thật sự phải nghe con. Cho dù không ở riêng, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho ngôi nhà nhỏ của mình."
Lục Tư Hoa nhìn cô con gái đang tự chơi tự vui trên giường, cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Không tách hộ là không thể nào, khốn cảnh trước mắt tạm thời họ không có cách giải quyết, nhưng đúng thật là họ nên suy nghĩ cho ngôi nhà nhỏ này.
"Ông xã, anh nghe được lời con trai nói không?" Cô ấy không nhịn được giật giật góc áo của Tô Cần.
Tô Cần ừ một tiếng, hai tay che lên mặt, tuy trong lòng có mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng không có phản đối Tô Kiến Quốc, xem như chấp nhận.
Tô Vãn Vãn thở dài trong lòng, người ba này của cô bé rất hiếu thảo với ông bà nội, nhưng dù gì cũng đừng vì chữ hiếu mà ngó lơ vợ con. Cũng may, mặc dù vừa rồi anh ấy xoắn xuýt nhưng vẫn đồng ý, xem ra không tính là ngốc không có thuốc chữa, có lẽ từ từ vẫn có thể cứu được?
Lại nghe thấy bà nội Tô bắt đầu mắng chửi, Tô Vãn Vãn thấy lần này ba Tô không ra ngoài nữa mà một mực ở trong phòng. Cô bé thỏa mãn gật gật đầu, ba cô bé còn có thể cứu được.
Lễ tắm rửa rất nhanh đã đến, đối với gia đình nhà con trai thứ Hai mà nói, ngày này là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, đây là ngày liên quan đến việc con gái họ thu hoạch lời chúc phúc.
Vào ngày này, bốn ba con Tô Cần đã dậy từ rất sớm, ngay cả Tô Kiến Dân cũng rời khỏi giường từ sớm, không cần ba mẹ phải gọi.
Liên quan đến vấn đề của em gái, ba anh em đều nhất trí ý kiến cho rằng không thể để Vãn Vãn phải chịu bất cứ tủi thân nào. Vậy nên bọn họ chưa từng trông cậy vào việc bà nội Tô sẽ tổ chức lễ tắm rửa cho em gái, nhất định bà nội Tô sẽ sang bên Tảo Tảo.
Từ ba ngày trước, sau khi bà nội Tô bị ngã, bà ta càng thêm không chào đón Vãn Vãn, luôn nói tất cả đều là do Vãn Vãn gây nên. Thậm chí bà ta vì không muốn gặp phải xui xẻo, mà rất ít khi tìm đến nhà con trai thứ Hai bọn họ. Điều này làm trong lòng ba con Tô Cần thở phào nhẹ nhõm, bà nội Tô không đến làm phiền họ thì họ càng vui.
Ngày này, bà nội Tô cũng tự mình đứng dậy, tuy lần đó bị ngã không nhẹ nhưng thật ra không bị thương gì cả, có thể đi, có thể chạy, đúng là may mắn to lớn. Bà ta chỉ cho rằng mình không ngã mạnh như vậy là vì có Tứ nha đầu che chở cho bà ta, mang đến may mắn cho bà ta, không uổng công bà ta thương yêu cô bé như vậy, không phí công thương mà.
Lại nhìn về phía nhà thằng Hai, trong lòng bà ta hung hăng nghĩ: Còn muốn tổ chức lễ tắm rửa? Nằm mơ đi, trời đã định sẵn là đứa cháu gái này sẽ mang đến tai nạn cho gia đình bà ta, bà ta không nhận cô bé, chắc chắn sẽ không chúc phúc cho cô bé.
Nhưng, người tính không bằng trời tính, ông trời cũng không theo ý nguyện của bà ta.
Khi bà ta nhìn thấy một đôi vợ chồng già bước vào trong cửa viện, mặt bà nội Tô trở nên âm trầm: Sao bọn họ lại đến đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook