Còn Bì Tiểu Tiểu dù trong lòng đang sướng rơn nhảy nhót nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.

“Vẫn còn sớm mà, Tiểu Tiểu câu tiếp đi, thật nhiều cá vào!” – Lâm Nhị Bảo giật dây.

“Không câu nữa!” – Bì Tiểu Tiểu từ chối, sau đó thò tay vào trong giỏ chọn lựa, cô bé lấy một con cá cỏ lớn và cá diếc bỏ vào giỏ mình, còn lại để đó cho đám con trai kia tự chia nhau.

“Em câu, cho nên em được chọn trước!” – Bì Tiểu Tiểu không thèm khách sáo, trên mặt đầy vẻ đương nhiên, cô bé cũng khổ cực lắm chứ, đứng câu cá mệt chết được.

“Dĩ nhiên là được rồi, khẳng định cho em chọn trước.” – Đám con trai gật đầu lia lịa. Sau đó bọn chúng trố mắt nhìn số cá dư lại, quay sang cười hớn hở với nhau.

“Vậy số cá dư kia?”

“Nướng ăn đi!”

“Hoan hô!”

Cả đám nhanh chóng đưa ra quyết định.

Gia đình bọn chúng cũng kiểu mấy thế hệ sống chung một nhà, anh em không chia ra ở riêng, mang cá về chưa chắc mỗi người đã được một hớp nhỏ, còn chẳng bằng tự nướng ăn, phần ba mẹ một ít là được.

“Mai nhớ đem trả giỏ cho em đấy!” – Bì Tiểu Tiểu cho mượn giỏ trong nhà, cứ nhấn mạnh mãi.



Cô bé với chiếc giỏ nhỏ đó cũng có cảm tình với nhau chứ bộ.

“Biết rồi nè!” – Đám Lâm Nhị Bảo gật đầu như trống bỏi, bày tỏ bọn họ nhất định sẽ không quên.

Kế đó đám con trai chào tạm biệt chị em nhà họ Bì, bọn chúng có căn cứ bí mật để nướng cá.

Lúc này, phía đối diện ao nước xuất hiện bóng dáng Giang Tư Niên. Ánh mắt Bì Tiểu Tiểu sáng lên, vừa định chạy sang thì bị Lâm Nhị Bảo kéo lại.

“Chó con kia thế mà dám xuất hiện lần nữa. Đi, chúng ta lại cho nó một trận!” – Đám con trai nhao nhao chạy sang bờ bên kia.

“Mấy anh làm gì thế?” – Bì Tiểu Tiểu nâng cao giọng, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Không được phép bắt nạt người khác!”

“Đó không phải là bắt nạt, bọn anh giúp nó tự nhìn nhận lại bản thân đó! Nhà nó trước kia làm cường hào địa chủ đã bóc lột chúng ta rất nhiều, tiền của bọn họ còn không phải cướp từ trên người chúng ta sao?” – Lâm Nhị Bảo với giọng đầy chính nghĩa, đám con trai cũng gật gù hùa theo.

“Nhà họ là phú nông, không phải địa chủ.” – Bì Tiểu Tiểu thầm khổ sở trong lòng, ngăn bọn họ lại giải thích.

“Không phải đều giống nhau à?”

“Khác chứ, mấy anh chẳng phân biệt rõ gì cả.” – Bì Tiểu Tiểu trợn trừng hai mắt, vô cùng kích động mở miệng: “Nếu giống nhau thì nhà nước còn phân rõ các giai cấp bần nông, trung nông, phú nông, địa chủ làm gì? Thái độ của các anh thế là không được, chẳng đúng gì cả, em phải gọi anh em đến nói chuyện với mọi người.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương