Qua một lúc, cửa động truyền đến động tĩnh rất nhỏ, ngay sau đó, hai con thỏ xám chạy ra, tay cầm áo của Khương Chi Ngộ vẫn đang run rẩy, trực tiếp nhào đến, che chặt lại thỏ xám, con thỏ ở trong áo chạy tán loạn, hận không thể chui ra khỏi áo, Khương Chi Hoài cũng bắt một con khác.


Bối Bối chạy đến, sờ con thỏ đang nhúc nhích: “Thỏ con, thỏ con.



Khương Chi Thư nói: “Cẩn thận một chút, đè chặt, đừng để thỏ con chạy.



Cậu ấy tiếp tục châm lửa, Khương Chi Ngộ đè chặt con thỏ lại đưa cho Khương Chi Hoài, tiếp tục chắn trước cửa hang, lỡ đâu còn con thỏ khác.


Qua một lúc lâu, cỏ khô đều bị đốt sạch, cũng không còn con thỏ nào chạy ra, Khương Chi Thư đợi lửa trên cỏ khô hoàn toàn cháy hết, thì chạy đến xem thỏ con.


Hai con thỏ bị xách lỗ tai dùng dây cỏ trói lại, bốn người kích động nhìn hai con thỏ, thảo luận xem kết quả của hai con thỏ mập này.


Khương Chi Ngộ: “Hít, thịt thỏ cay tê.



Khương Chi Thư: “Hít, thỏ nướng.




Ánh mắt Bối Bối sáng lên: “Thịt thịt thịt.



Khương Chi Hoài dẫn Bối Bối đi về thôi: “Về nhà.



Khương Chi Ngộ và Khương Chi Thư mỗi người xách theo một con thỏ béo, hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang, nụ cười như kéo tới tận bên tai.


Trùng hợp, vừa hay đụng phải Triệu Thuý Bình đang trốn tránh đi tìm Khương Bình An.


“Các cậu ở đâu tìm được thỏ?” Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm con thỏ béo, một con này phải năm, sáu cân, được một nồi thịt to rồi.


Khương Chi Ngộ cười haha: “Đến tìm Khương Bình An đó, kết quả chúng tôi phát hiện một hang thỏ, vận khí quá tốt rồi.



Khương Chi Thư nói: “Thím Triệu, thím tìm Khương Bình An đi, anh ta chạy trốn lên núi rồi.




Khương Chi Ngộ nói: “Thím Triệu tiếp tục tìm Khương Bình An đi, chúng tôi về trước, con thỏ này nặng quá, mệt chết mất.



Đôi mắt thím Triệu đỏ lên vì ghen ghét, con lớn nhà mình đào trứng chim bị hỉ thước rượt đuổi bỏ chạy, còn chưa lấy được cái gì, còn bị mấy đứa nhỏ này chê cười, còn lấy được hai con thỏ mập, bà ta hắng giọng: “Nếu không phải Bằng An, các người cũng không tìm được hang thỏ, con thỏ này…cũng nên chia cho chúng tôi một con.



Khương Chi Ngộ khinh thường nhìn thím Triệu: “Hoá ra da mặt Khương Bình An dày là do di truyền từ thím Triệu sao?”

Bối Bối cảnh giác nhìn thím Triệu, sợ thỏ con bị cướp đi: “Anh ơi mau chạy đi, thỏ con là của chúng ta.



Khương Chi Ngộ và Khương Chi Thư ôm thỏ con chạy đi, Khương Chi Ngộ la lên: “Chạy đi, chạy đi, sói xám đuổi theo rồi, sói xám đuổi theo rồi.



Mặt Triệu Thuý Bình giật giật vì tức giận: “Thằng nhóc hư hỏng, cậu nói ai là sói xám hả?”

Khương Chi Hoài cười nói: “Thím, đừng nghe Chi Ngộ nói bừa, sói xám không phải nói thím đâu, chúng tôi về trước.



Triệu Thuý Bình càng tức.


Bối Bối hoan hô: “Quay về ăn thịt thỏ cay tê.

” Bé nhảy nhót đi theo Khương Chi Hoài về nhà.


Khương Chi Ngộ và Khương Chi Thư đợi ở chân núi, thấy Khương Chi Hoài và Bối Bối, bốn người cùng nhau đi về cửa thôn.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương