Khương Chi Ngộ nhai mấy miếng, nhìn tổ chim lớn, buồn bã lại tiếc nuối: “Tổ chim này rất lớn, bên trong chắc chắn có trứng chim.



Khương Chi Thư 9 tuổi cũng tức đến mức dậm chân: “Anh ta đã đi làm ở xưởng lương thực rồi, còn giành tổ chim với chúng ta, tên chết tiệt không có lương tâm.



Bối Bối đưa mấy quả đen cuối cùng đưa cho Khương Chi Thư: “Anh họ không tức giận.



Mấy quả đen bị Bối Bối bóp chặt, trên tay bé đều là chất lỏng màu tím, Khương Chi Thư há miệng ăn: “Thật ngọt, Bối Bối cho anh ôm một cái.



Cậu ấy nhận Bối Bối từ trong tay Khương Chi Ngộ.



Khương Chi Ngộ nhìn hai người trên cây đang không ngăn nổi nụ cười, Khương Phú Cường đứng trên cây còn làm mặt quỷ với cậu, không cần nghĩ cũng biết, bên trong chắc chắn là có đồ tốt, Khương Chi Ngộ càng bực mình hơn, tức giận nói: “Chi Hoài, tên chết tiệt này thật quá đáng.



Có thể không quá đáng sao? Công việc Khương Bằng An làm là do Khương Hải Thành tìm cho.


Kết quả Khương Hải Thành vừa mới hy sinh vì nước, Dư Tiểu Cầm đã lấy tiền trong nhà đi tái giá, bà nội Khương tức không đứng dậy nổi, bệnh nặng phải nằm trên giường suốt hai tháng, nhà Khương Bằng An lập tức vạch rõ ranh giới với nhà bọn họ, sợ nhà bọn họ toàn người già yếu sẽ chiếm tiện nghi nhà mình.


Sắc mặt Khương Chi Hoài vẫn như thường, đưa tay đặt lên vai Khương Chi Ngộ: “Anh tin, chúng ta vẫn có thể bảo vệ được gia đình này, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ lớn.



Khương Chi Ngộ hít một hơi: “Ba có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm được.



Hai anh em cùng với Khương Chi Thư bế Bối Bối rời đi, thật sự không muốn nhìn thấy vẻ mặt khoe khoang kia của Khương Phú Cường.



Vừa chuẩn bị đi, thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết trên cây ở phía sau.


Khương Phú Cường xém chút nữa rơi từ trên cây xuống, bị Khương Bằng An nắm chặt, hoá ra là hai con chim ngậm sâu từ nơi xa bay về.


Phát hiện tổ chim đã bị người ta đào, nên chúng điên cuồng công kích Khương Phú Cường, cổ cậu ta bị chim mổ rách da, đã rỉ máu.

Khi bị đau thì cậu ta trốn tránh, quên mất mình đang ở trên cây, suýt chút nữa là ngã từ trên cây xuống.


Khương Bằng An túm lấy Khương Phú Cường: “Em muốn chết sao?”

Từ độ cao như này ngã xuống, không chết thì cũng tàn.


Khương Phú Cường bị dọa đến mức tim như ngừng đập, nước mắt trào ra, gắt gao ôm lấy thân cây, nhìn thấy một con chim lại bay đến tấn công, cậu ta gào lên, dùng sức bẻ một cành cây, điên cuồng quất đánh về phía con chim kia, khiến chim không dám đến gần.


Một con chim khác đang tấn công Khương Bằng An nhìn thấy cảnh này, cũng bay đến tấn công Khương Phú Cường.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương