Dịch: Huyễn Ảnh Vô SongTrong núi, Lâm Kinh Nguyệt cõng gùi đi dạo một vòng, gùi trên lưng liền đầy ắp.

Kỹ năng đánh cỏ lợn, get!Buổi trưa thu hoạch một con gà rừng, sau khi giỏ đầy, Lâm Kinh Nguyệt liền xuống núi.

Trong tay vẫn cầm một bó củi, mùa đông phải dùng, nên giờ phải chuẩn bị trước.

Cô về Tri Thanh điểm trước, tất cả mọi người vẫn còn đang làm việc.

Lâm Kinh Nguyệt nhận lúc thấy không có người dùng nước, liền ở bên giếng xử lý gà rừng sạch sẽ, sau đó cho chúng vào nồi đất sét để hầm.

Vào ban đêm, có súp gà để uống.

Cô ngồi bên bếp, cầm một quyển sách đọc, cuốn sách này là một cuốn sách có văn bản gốc bằng tiếng nước ngoài.

Bìa được cô bọc trong tờ báo cũ, cô đọc nó một cách riêng tư, vì vậy không ai phát hiện ra.

Chủ yếu là vì đọc sách giáo khoa mỗi ngày quá đều nhàm chán.

Cô bị mê hoặc khi đọc nó.

Thẳng đến trong sân có động tĩnh khiến cô tỉnh lại, Lâm Kinh Nguyệt thần sắc như thường mà đổi sách, sách trên tay đã biến thành sách lịch sử.

“Đang đọc sách?” Việc đầu tiên Giang Tần vào cửa việc đầu tiên làm là ngồi xổm bên giếng rửa tay.

“Ừm, tôi hầm canh gà, đợi lát nữa hai người trực tiếp bỏ chút mì vào là được.

” Lâm Kinh Nguyệt cất sách lại.

Chu Nham cũng bước vào, “Vậy thì tốt, vậy chúng tôi không khách sáo nữa.

”Bọn họ cũng không cần khách sáo, ba người đều người hào phóng có chừng mực, không có xuất hiện tình trạng chiếm tiện nghi của ai hết.


Bữa tối Lâm Kinh Nguyệt ăn canh gà với cơm, cơm cô nấu xong còn dư một chén, chỉ vừa đủ cho cô ăn.

Canh gà hầm nguyên vị, đúng là rất ngon.

Ăn cơm xong, Lâm Kinh Nguyệt bắt đầu suy nghĩ về nó, cuốn tiểu thuyết gốc mà cô đọc hôm nay đã cho cô cảm hứng.

Cô mỗi ngày đều ăn uống xa hoa, cho dù Lâm Tâm Nhu biết mấy năm nay cô tiết kiệm được một ít tiền, nhưng cùng lắm cũng chỉ vài trăm tệ.

Khi còn ở An thị, cô tiêu tiền rất phung phí, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nguồn gốc của số tiền đó trước sau gì cũng sẽ bị đưa ra soi xét.

Lâm Tâm Nhu không phải là bản gốc, nên cô ta nhất định sẽ đoán ra được là cô đi chợ đen gì đó hoặc có ngón tay vàng gì đó.

Còn có Vương Tuyết Bình.

Một người trùng sinh, một người xuyên sách! Không ổn a, Lâm Kinh Nguyệt suy nghĩ một chút, tính toán trong lòng cũng dần dần rõ ràng.

Bây giờ báo chí có thể đăng bài, kiếp trước cô tuy là sinh viên y khoa, nhưng nền tảng văn học cũng không kém nha.

Cô suốt ngày vẫn đi theo ông ngoại, chịu tai nghe mắt thấy, được hun đúc không ít.

Viết bài báo và tiểu thuyết là quá dễ dàng.

Muốn làm thì làm liền, ngày hôm sau Lâm Kinh Nguyệt liền tìm được Giang Tầm.

“Em muốn đóng góp cho báo chí?” Giang Tấn cau mày.

Mê hoặc lòng người.

Lâm Kinh Nguyệt thu liễm lại, bình tĩnh một chút, “Ừm, tôi muốn tự mình viết một chút gì đó, muốn thử xem, tôi không thể chỉ ngồi ăn một chỗ, anh thấy đấy, tôi cũng không phải là khối nguyên liệu thích hợp để đi làm, cả ngày đánh cỏ lợn cũng chỉ có thể miễn cưỡng nuôi sống bản thân tôi.

”“Văn phong của tôi cũng không tệ lắm, nếu như được! tóm lại đây cũng là một loại lối thoát, chỗ nào cần chú ý anh nói cho tôi biết đi.


”Giang Tầm đến từ thủ đô, xem khí chất của anh ấy, chắc hẳn là học sinh trong đại viện, nên anh ấy nhất định sẽ biết nhiều điều.

Những điều kiêng kị và nên né tránh chắc hẳn anh ấy đều biết rõ ràng, đây là lý do lớn nhất khiến Lâm Kinh Nguyệt hỏi anh ấy.

Giang Tầm suy nghĩ một chút, đem những gì mình biết, hẳn là những gì cần kiêng kị, né tránh đều nói cho Lâm Kinh Nguyệt một lần.

Sau đó anh còn có chút lo lắng, anh còn dự định sẽ gửi thư về nhà hỏi người nhà.

Đầu năm nay, không thể chịu được chút sai lầm nào, nếu không cho dù trước mắt không có việc gì, nhưng tương lai nếu mà bị lật ra vậy liền hỏng rồi.

Lâm Kinh Nguyệt đem lời nói của anh nghiêm túc ghi nhớ trong lòng, sau đó bắt đầu suy ngẫm về bài báo của chính mình.

Có thể viết thể hiện nhiều điều, tinh thần của thời đại này cũng phải được phản ánh.

Muốn ăn ngon thì phải phù hợp với xu hướng của thời đại.

Lâm Kinh Nguyệt còn vào thành một chuyến, từ chỗ Hoắc lão cô nhận được không ít sách vở, sau khi chuẩn bị một phen, cô lập tức bắt tay vào viết bài.

Trong khoảng thời gian này cô đi sớm về khuya, nhìn trông rất bận rộn, người ở Tri Thanh điểm đều có chút khó hiểu.

Có điều họ cũng không quan tâm.

Trong khi Lâm Kinh Nguyệt đang bận tính toán ‘sinh kế’, thì tin tức Lâm Tâm Nhu mang thai đã được tiết lộ.

Nghe người ta nói, cô ta đã trực tiếp bị ngất xỉu.

Vì thế Tiền Quế Hoa còn bị Chi Thư mắng một trận, mài giũa con dâu cũng phải có mức độ, bây giờ mặt già trong nhà đều bị mất sạch.

Người ở Tri Thanh điểm biết tin Lâm Tâm Nhu mang thai, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.

Triệu Hoa phát hiện ánh mắt mọi người nhìn anh ta không đúng lắm, trong lòng có chút nghẹn, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài được.


Ăn cơm xong, vẻ mặt anh ta vẫn như thường mà quay về phòng, Lâm Tân Kiến đuổi theo, bước vào trong, “Anh Triệu Hoa, trong lòng anh đang trách chị em sao?”Lão tử có thể không oán trách cô ta sao?!Trong lòng Triệu Hoa u ám một chút, người phụ nữ kia đã hao hết tâm tư đi lừa gạt anh ta, mới công khai quan hệ đối tượng không bao lâu, cô ta quay đầu đã lên kế hoạch để bản thân gả cho người khác, mặt mũi của anh ta cũng trực tiếp bị giẫm xuống mặt đất.

Nếu không phải người phụ nữ kia nói trong vòng ba năm nhất định sẽ có cách đưa anh ta quay về thành phố, anh ta còn lâu mới bị chuyện này làm cho uất ức.

So với chuyện được quay về thành phố, thì mặt mũi của ả ta tính là cái rắm gì.

Anh ta cũng nhịn đủ rồi, nông thôn này hoàn toàn không phải là nơi để người ở, mỗi ngày anh ta đều bị kiệt sức, chỉ vì chút công việc đáng thương kia.

Nhìn thấy sự thay đổi trong mắt Triệu Hoa, Lâm Tân Kiến dừng một chút, “Chị ấy cũng không còn cách nào khác, giờ Lâm Kinh Nguyệt đối với chị ấy như hổ rình mồi, nếu chị ấy không tìm được chỗ dựa, Lâm Kinh Nguyệt tàn nhẫn như vậy, nhất định cô ta có thể đánh chết chúng ta! ”Khóe miệng Triệu Hoa giật giật, không nói gì.

“Anh Triệu Hoa, chị gái em cũng là bất đắc dĩ, trong lòng chị ấy nhất định là có anh, nếu không chị ấy cũng sẽ không nghĩ cách để giúp anh quay về thành phố.

”Nghe được lời này, trong lòng Triệu Hoa có chút vi diệu.

Lâm Tân Kiến đang lải nhải không ngừng, nhưng suy nghĩ của Triệu Hoa lại không đã phiêu dạt về đâu.

Bên kia, Vương Tuyết Bình trong lòng cười lạnh, cứ để Lâm Tâm Nhu đắc ý một thời gian.

Dù sao đứa nhỏ này nhất định cũng không sinh ra được.

Cô muốn xem xem, tâm trạng khi đó của Lâm Tâm Nhu sẽ như thế nào.

So với những người khác, Lâm Kinh Nguyệt lại cảm thấy Lâm Tâm Nhu ngu xuẩn, mặc sách qua đây, biết nội dung cốt truyện, không đi đề cao bản thân, làm giàu, để bản thân lớn mạnh, có vốn liếng của riêng mình, ngược lại quay người đi lập gia đình, mới mười tám tuổi, đã mang thai sinh con.

Mạch não này! không bình thường.

Nhưng như vậy cũng tốt, nếu cả đời Lâm Tâm Nhu ngã xuống ở đây, như vậy cô cũng không cần phải hao tâm tổn trí để trả thù.

Cho dù tâm lý của Lâm Tâm Nhu có thay đổi đi chăng nữa, nhưng thù nên báo cũng phải báo, có được thân thể của người khác, cũng phải thay người khác gánh vác trách nhiệm.

Ví dụ như, báo thù cho nguyên chủ chính là trách nhiệm.

Lâm Kinh Nguyệt tuyệt đối không thừa nhận, cũng có một phần nguyên nhân là do sự nhàm chán và tính cách ác liệt của mình.

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Lâm Tâm Nhu cũng đều dựa vào cái bụng này, đứng vững gót chân ở Tôn gia.

Tất nhiên, đó là những gì cô ấy nghĩ.


Lâm Tâm Nhu nằm ở nhà mỗi ngày, cũng không cần phải đi làm, còn phải yêu cầu một quả trứng mỗi ngày.

Tiền Quế Hoa bị Tôn Chi Thư quản lý, mặc dù trong lòng tức giận đùng đùng, nhưng cũng không bộc phát ra.

Nhưng bộc phát cũng là chuyện sớm muộn.

“Lâm Tri Thanh, có người tìm.

” Tạ Văn Quyên gõ cửa phòng tìm Lâm Kinh Nguyệt.

Lâm Kinh Nguyệt đang ở trong không gian giết cá, vội vàng lau tay đi ra, “Ai tìm tôi vậy?”“Ở đó.

” Tạ Văn Quyên chỉ ra bên ngoài.

Xuyên qua bức tường trong sân, Lâm Kinh Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô gái mặt mày cong cong.

“Hứa Thanh Thanh, sao cậu lại tới đây?” Cô ấy mời người vào trong, “Khách hiếm nha.

”“Không phải đã nói là cậu sẽ tới tìm tôi chơi sao?” Hứa Thanh Thanh có chút bất mãn.

Cô chờ trái chờ phải cũng không đợi được người, nên chỉ có thể tự mình tới tìm.

“Ha ha, tôi bận quá ấy mà.

” Lâm Kinh Nguyệt mở to hai mắt nói dối.

“Một mình cậu được ở một phòng, việc này cũng thật tốt.

” Mặc dù căn phòng này không lớn, ngoài giường ra thì chỉ có thể đặt thêm một cái tủ và một cái bàn nhỏ.

Nhưng không gian lại riêng tư.

Hứa Thanh Thanh không chút che dấu sự hâm mộ của mình, “Cậu không biết đấy thôi, chúng tôi ở bên kia thì phiền rồi, mấy người chen chúc với nhau trên một chiếc giường, xoay người lại đều có thể đè ép người khác.

”“! ! Khoa trương như vậy à?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương