----

“Sao cậu lại ở đây?” Người có thể chơi với Nguyễn Minh Phù, gia thế cũng không kém.

Giống như Cố Ý Lâm, cha làm việc ở hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ, mẹ thì ở đoàn văn công.

Mẹ của nguyên chủ vốn là chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng, sau khi bị tố cáo phải về nông thôn thì cha của Cố Ý Lâm đã trở thành chủ nhiệm mới.

Cố Ý Lâm nhìn xung quanh, "Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đi khách sạn quốc doanh, tôi mời!”

Có người mời ăn cơm, đương nhiên Nguyễn Minh Phù sẽ không từ chối.

Cố Ý Lâm là một người không thiếu tiền, tiến lên nói: "Thịt kho tàu một phần, thêm một phần cá kho, thêm một...!canh đi.”

Lần đầu tiên nhìn thấy một khách hàng hào phóng như vậy.

Nhân viên bán hàng ra sức dặn dò không được lãng phí, nếu không Cố Ý Lâm còn muốn gọi thêm mấy món nữa.

"May mà tôi đến đây, nếu không thì không gặp được cậu rồi." Cố Ý Lâm dẫn Nguyễn Minh Phù tới một cái bàn trống rồi ngồi xuống.

Cha mẹ đưa Nguyễn Minh Phù về nông thôn trước, bởi vì đi gấp nên không ai nói cho ai biết.


Nông thôn ngày nào cũng phải đi làm, nguyên chủ cũng không rảnh cùng bạn bè cũ trao đổi thư từ.

“Đúng rồi, sao cậu lại tới đây?”

Trong mắt Cố Ý Lâm hiện lên một tia mất tự nhiên, "Mẹ tô muốn giới thiệu người yêu cho tôi, tôi không đồng ý nên xin điều đến đây.

Còn cậu?”

Dù sao cha cô ấy cũng là chủ nhiệm hợp tác xã cung ứng và tiêu thụ trong tỉnh, lúc nào muốn cũng có thể điều về.

“Tôi không có gì để kể cả.”

Nguyễn Minh Phù suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Sau khi cha mẹ tôi bị tố cáo, tôi luôn làm việc ở công xã Hồng Tinh.”

Nhìn bạn thân nhất trước kia gặp khó khăn, trong lòng Cố Ý Lâm thật sự có chút khó chịu.

Rõ ràng lúc trước đã nghĩ kỹ, nếu gặp được cô nhất định phải cười nhạo cô.

Nhưng lúc này, cô ấy không thể nào mà mở miệng được.


“Chú dì có khỏe không?”

"Tôi không ở cùng một chỗ với họ, cũng không biết tình hình hiện tại."

Nguyễn Minh Phù nói thật, nông trường bên kia quản lý nghiêm ngặt hơn bên thanh niên trí thức một chút, đồ vật nguyên chủ gửi qua đều là đồ rách nhất, nếu không cơ bản không đến tay hai người.

Cố Ý Lâm cảm thấy mình quá lương thiện, nghe được cuộc sống của bạn thân nhất, thậm chí có vài phần thương hại cô.

“Yên tâm đi, các cậu sớm muộn gì cũng có ngày đoàn viên.”

Nguyễn Minh Phù gật đầu.

"Tôi nói cho cậu biết một chuyện, cậu phải hứa với tôi không được tức giận."

Nguyễn Minh Phù hồi tưởng lại trong đầu, thật sự không nghĩ ra lúc này mới mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Lục Diễm"

Rõ ràng Cố Ý Lâm muốn nói chuyện này ra để cười nhạo cô, nhưng cô ấy lại không nói nên lời: "......

Anh ta......!Anh ta......”

“Anh ta chết rồi à?”

Cố Ý Lâm đầu đầy hắc tuyến.

“Anh ấy kết hôn rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương