Thập Niên 70 Ấm Áp
-
Chương 16: Chương 12
Sau mấy vòng đối đầu, Triệu Thắng Quân hiển nhiên hoàn toàn không phải là đối thủ của Ôn Hân, bị cô chọc cho tức giận đến ho sặc sụa, nửa ngày mới nghẹn một câu nói ra, " Tôi.....!Tôi không tranh chấp với người như cô.
" Rồi xoay người rời đi.
Ôn Hân cho rằng cậu đã bỏ cuộc, nhưng không nghĩ tới người ta không tới nhặt cuốc dưới chân Ôn Hân, ngược lại cầm lấy xẻng bên cạnh, bắt đầu dọn dẹp cỏ dại cùng bụi cây trên đất hoang, một bộ chính là mặc kệ cho cô nói như thế nào, ta đến chết vẫn làm việc.
"Đồng chí Triệu, Tiểu Hắc Tử trộm đồ tôi đây là dạy cho nó chút giáo huấn, để cho nó đến làm việc, để cho nó sau này không dám trộm đồ." Ôn Hân cố gắng giảng đạo lý với cậu.
" Nó trộm đồ, nhất định phải bị trừng phạt, đây cũng là chính miệng Tiểu Hắc Tử đã đáp ứng, làm việc phải có chữ tín." Công việc trong tay Triệu Thắng Quân vẫn làm không ngừng, rầm rầm làm việc, hai cánh tay giống như là sức lực sẽ không bao giờ hết, hiển nhiên không để lời ôn Hân vào mắt.
Ôn Hân trừng mắt nhìn cậu, người đàn ông bướng bỉnh không thể cứu chữa này!
"Này!" Người đàn ông bướng bỉnh tiếp tục công việc trong tay.
"Đồng chí Triệu! Cậu có nghe thấy không? "Tốc độ trong tay người đàn ông bướng bỉnh này càng nhanh hơn.
" Ôi, Triệu Thắng Quân!" Ôn Hân tức giận gọi thẳng tên của cậu, nhưng người thanh niên vẫn làm việc như thể tai bị điếc không thể nghe thấy.
Quả thực là đánh đàn với trâu bò.
Ôn Hân không còn cách nào khác, đành phải đi lên cướp nông cụ của Triệu Thắng Quân, nhưng có kinh nghiệm lần trước, Triệu Thắng Quân vội vàng lui về phía sau hai bước, rời xa cô ba mét, đứng trên cánh đồng hé môi nói: " Cô...!Cô...!Nam nữ thụ thụ bất thân, cô...!Nữ thanh niên trí thức như cô như thế nào...!Sao lại có thể như vậy..." Sao lại nhào vào lòng đàn ông?
Triệu Thắng Quân bị cô làm cho trong lòng trái tim như muốn nhảy dựng lên không ngừng, hiện tại mặt còn nóng lên.
Ôn Hân tức giận gật đầu, được! Được rồi! Được rồi! Vì vậy, làm việc, tôi sẽ để cho cậu làm điều đó! "Được rồi! Là cậu nguyện ý cậu cứ cuốc đi, tôi muốn khai hoang đất từ bên này đến bên kia, nơi này hôm nay nếu cậu trước khi xuống công điểm mà không xong, chuyện này sẽ không xong, lần sau tôi còn muốn thằng bé đến làm.
"Ôn Hân chỉ cho cậu mấy cây cổ thụ xa xa có thể nhìn thấy, rồi chỉ cho cậu vào một mảnh đất rất lớn.
Triệu Thắng Quân rốt cục dừng công việc trong tay, vẻ mặt nghiêm túc quay đầu nhìn lướt qua một chút, cau mày nhìn cô, " Một mảnh Lớn như vậy? "
Ôn Hân trừng mắt nhìn cậu một cái, rồi khịt mũi, "Đúng vậy, cả miếng này là được, cậu không phải muốn làm sao? Làm xong trước khi xuống công điểm, nếu không tôi còn phải đi tìm Tiểu Hắc Tử đến làm việc.
"
Triệu Thắng Quân nhìn bóng lưng Ôn Hân, bím tóc xương cá của cô vung lên, Triệu Thắng Quân trong lòng vừa tức vừa ngứa mắt!
Mùa xuân đến, Ôn Hân ngồi dưới tàng cây liễu, nhìn người đàn ông trên cánh đồng mồ hôi như mưa, cơ bắp cả người cậu giống như không biết mệt mỏi, cuốc từng chút lại một chút, hơn nửa giờ, tần suất vung cuốc một chút cũng không thay đổi, so với Tiểu Hắc Tử còn làm nhanh hơn nhiều, nhìn bộ dạng này, tên này là muốn giúp Ôn Hân trước khi xuống công điểm liền đem một mảnh lớn đất kia cuốc hết.
Mặt trời mùa xuân nắng rất gắt, Ôn Hân giơ tay lên để che nắng, gần đây cô muốn mua một cái mũ rơm, nhưng cung tiêu xã lại không bán, thôn dân nơi này đều là dùng khăn trùm đầu, hôm nay cô vốn là đến chỉ để lộ cái mặt sau đó chuồn về, bởi vậy cũng không mang theo công cụ chống nắng gì, trước mắt như vậy, cô còn không thể đi, cô phải ở lại giám sát người đàn ông ngu xuẩn này làm việc, lúc xuống công điểm còn cho cậu ta một bài học.
Gió nhẹ thổi qua, cây liễu bên cạnh phát ra tiếng xào xạc, Ôn Hân ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, có thể đội mũ rơm che nắng rồi.
Ôn Hân kéo cành liễu, nhìn thấy một đứa trẻ đang ở dưới tàng cây không xa thò đầu ra nhìn, lộ ra hai ánh mắt thẹn thùng, đang nhìn trộm cô.
Ôn Hân lấy ra hai khối kẹo thỏ trắng lớn trong túi cô ngoắc ngoắc ngón tay qua, đứa nhỏ ngay từ đầu còn không dám đi qua, nhưng không chịu nổi khối kẹo kia quá mức mê người, cuối cùng vẫn là linh hoạt chạy đến bên cạnh Ôn Hân.
"Muốn ăn kẹt không?"
Đứa nhỏ chớp chớp mắt nhìn Ôn Hân, tầm mắt tập trung vào kẹo con thỏ trắng trong tay cô, quan sát gần như vậy, Ôn Hân phát hiện đây là một cô bé, lông mi thật dài, mắt rất to, rất xinh đẹp, chỉ là rất gầy gò, quần áo cũng rách nát, đầy vết vá, Ôn Hân nhìn bàn tay nhỏ bẩn thỉu của cô bé, vẫn là lột giấy đường đưa kẹo cho cô bé ăn.
"A!" Ôn Hân há miệng ra hiệu cho cô bé.
Bé gái nhỏ thiếu chút nữa là nước miếng cũng chảy xuống, giống như một con mèo nhỏ mở miệng, Ôn Hân đem kẹo đường đặt ở trong miệng của cô bé, cô bé hiển nhiên là lần đầu tiên ăn kẹo, khi khép miệng lại toàn bộ trên mặt chính là một loại biểu tình khiếp sợ.
"Ngọt không?"
Bé gái nhỏ khép cái miệng nhỏ nhắn cũng không dám mở ra, ánh mắt sững sờ.
Ôn Hân cười cười, lấy mâý cái kẹo trong túi ra, đặt ở trong túi áo của cô bé xinh đẹp này, " Kẹo này không phải cho không em, em đi kéo một ít liễu về cho chị, chị muốn làm một cái mũ rơm.
"
Cô bé nhìn kẹo đường trong túi áo mình liên tục gật đầu.
Cũng giống như Tiểu Hắc Tử, Ôn Hân muốn những đứa trẻ này phát triển suy nghĩ theo lối tôn trọng lao động.
Hiển nhiên cũng là mỗi ngày đều ở bên ngoài chơi, tuy rằng nhút nhát nhưng rất thông minh, hai lần liền hái cho Ôn Hân một nắm liễu.
Ôn Hân ngồi trên bờ ruộng bắt đầu cân nhắc cách đan? Mũ rơm nên đan thế nào.
Hái đủ liễu rồi, cô bé liền đứng ở bên cạnh với đôi mắt to tròn nhìn Ôn Hân, chờ chỉ thị tiếp theo của cô, đứa nhỏ này phẩm tính không tệ, Ôn Hân cười thả cô bé đi, cô bé nhỏ ôm áo nhỏ nhanh chân chạy đi, nhìn bóng lưng nhỏ của cô bé, nghĩ đến chắc là về cùng anh chị em của mình chia sẻ kẹo sữa của mình.
Triệu Thắng Quân cuốc đất, Ôn Hân ngồi dưới bóng cây liễu trên bờ ruộng đan mũ rơm.
Ôn Hân chưa từng đan mũ rơm, động tác đan bằng liễu gai cũng chẳng đi đến đâu, khi cô đang bận rộn với công việc đan, thì đầu liền có chút choáng váng, loại cảm giác hạ đường huyết này lại tới.
Ôn Hân sờ túi áo, nhớ tới kẹo Đường đều đưa cho đứa nhỏ kia, lại nhìn sang bên cạnh, cô bé đã sớm đi rồi.
Vì không định ở lại ruộng nên cô không mang theo hộp cơm đến, hiện tại xung quanh cái gì cũng không có, nhưng sáng nay cô đã ăn mì canh gà, thêm hai quả trứng gà, theo lý thì không nên đói bụng nhanh như vậy mới phải.
Ôn Hân vội vàng buông đồ xuống, đứng lên muốn đi xem Lâm Tĩnh mọi người có mang theo gì ăn không, không nghĩ tới vừa đứng lên, cảm giác choáng váng càng mạnh mẽ hơn, Ôn Hân ôm đầu đi hai bước, cảm giác trước mắt tối sầm lại, tiếp theo cả người liền ngã xuống, trong nháy mắt mất đi ý thức.
Trong giây phút mất ý thức, Ôn Hân đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Triệu Thắng Quân chuyên tâm cuốc đất trên mặt đất đột nhiên nghe được bên cạnh có tiếng động, tiếp theo liền nhìn thấy nữ thanh niên trí thức vừa rồi nằm trên mặt đất, Triệu Thắng Quân nghi hoặc nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhìn phương hướng phía cô, hô một tiếng, "Này! "
Không có phản hồi.
Triệu Thắng Quân cầm xẻng đi qua, chỉ thấy nữ thanh niên trí thức sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, giống như đang ngủ, rốt cuộc nam nữ khác biệt, Triệu Thắng Quân cầm xẻng nhẹ nhàng chọc vào bắp chân của cô, "Này! Cô đang ngủ à? "
Nữ thanh niên trí thức vẫn không có bất kỳ phản ứng gì..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook