Thập Niên 60 Xuyên Thành Chị Cả Nuôi Dạy Đàn Em Bản Dịch
-
Chương 49: Nhà Trẻ 5
Cho dù Tống Hòa chưa từng chính thức nuôi con, cũng biết loại chuyện này không bình thường.
Có thể đây chính là thiên tài? Hay là thông minh hơn một chút so với người bình thường? Có lẽ sau khi lớn lên sẽ không thông minh nữa?
Cô không biết, trước mắt ở niên đại này không có nơi nào để Tiểu Muội đi đo IQ.
Mà Đại Oa và Mễ Bảo thì sao, ở mặt trí thông minh không bằng Tiểu Muội, nhưng chỉ số cảm xúc lại vượt qua Tiểu Muội.
Đại Oa là người nhanh nhất đánh cho đám trẻ thôn Lý gia một trận, trước mắt có "Địa vị ngang hàng" với Cẩu Oa Tử, có một nhóm đàn em của mình.
Trái ngược với Đại Oa, hình như Mễ Bảo có thể chơi được với một ít người lớn tuổi.
Lúc những người lớn nói chuyện hoàn toàn không trốn tránh cậu bé, thậm chí còn luôn luôn cho cậu bé một ít đồ ăn vặt.
Rất nhiều lần Tống Hòa thấy được Mễ Bảo đứng trong đám người lớn, ngẩng đầu thành thật nghe. Thấy thế nào, cũng giống như bộ dạng lúc cô hóng chuyện.
Có lúc nói chuyện với người lớn, Mễ Bảo miệng ngọt có thể làm cho tâm trạng người ta vui vẻ.
Tống Hòa thường xuyên nghi ngờ, có lẽ trong một nhà bốn người này, chỉ có cô là một người bình thường.
Nhưng nếu thay đổi suy nghĩ một chút, mẹ của cô từng nói khi còn nhỏ cô có thể học thuốc mấy phương thuốc Đông y, cũng là đứa bé được người trong tiểu khu yêu thích nhất.
So sánh một chút, hình như mấy người Đại Oa cũng không có gì đặc biệt. Tống Hòa không nhịn được ngồi thẳng sống lưng, thêm mấy phần tự tin.
Thoáng một cái hai ngày đã trôi qua, thời tiết có chút lạnh, cây hành trong vườn nhỏ bị gió thổi ngổn ngang, trên lá cải thìa cũng phủ một tầng tuyết trắng, mầm tỏi thì ngày càng mọng nước.
"Két."
Cửa phòng bị mở ra.
Lúc này sắc trước đã sáng rõ, rất nhiều thôn dân không được rảnh rỗi cũng đã làm xong việc về nhà, mà Tống Hòa thì mới thức dậy từ trong ổ chăn ấm áp.
Trước tiên cô đun một nồi nước nóng, lại đi vườn rau bẻ không ít mầm tỏi, rửa sạch bỏ trên lò bếp.
Sáng sớm hôm qua, đội trưởng Lý và dượng Cường Tử đi một chuyến đến thành phố, buổi tối cô Ninh Ngọc đưa đến một túi bột mì.
Nói gì cũng phải nhét cho Tống Hòa, như vậy còn có thể làm gì?
Chỉ có thể thừa dịp hôm nay đi đến nhà đội trưởng ăn cơm, làm một mâm sủi cảo đưa qua cùng nhau ăn.
Sủi cảo cô làm là loại có nhân thịt heo trộn mầm tỏi, là dùng thịt heo rừng của mấy ngày trước.
Tống Hòa ngâm nước rất lâu, cuối cùng cũng làm mất hết mùi tanh của thịt heo.
Tối hôm qua cô đã chuẩn bị xong nhân thịt, bây giờ cắt nhỏ mầm tỏi, trộn chung với nhân thịt, trong đầu nhớ lại cách làm có liên quan đến làm vỏ bánh, nhanh chóng gói được mấy chục cái.
Tống Hòa phát hiện người bị ép đến đường cùng cái gì cũng biết làm, dù sao mấy tháng trước cô tuyệt đối không nghĩ đến, mình gói sủi cảo một lần đã thành công rồi.
Sau khi gói hết nhân bánh xong, cô lại đếm nhẩm số người đến ăn cơm, để lại hơn một nửa sủi cảo qua một bên chuẩn bị nấu. Còn dư lại thì để trên lược bí, đặt vào bên trong tủ.
Mà hơn phân nửa kia, lại lấy ra một ít thả vào trong nồi nước nấu chín làm bữa ăn sáng.
Ngày hôm qua Tống Hòa có dạy ba đứa bé một câu ngạn ngữ "Chim dậy sớm có sâu ăn", cho nên hôm nay mới sáng sớm, cô đã thực hiện hoàn mỹ những lời này.
Ở lúc ba đứa bé còn ngủ vù vù, cô đã ăn hết một mâm trong hai mâm sủi cảo.
"Thức dậy nào, sáng sớm hôm nay có sủi cảo ăn nha."
Tống Hòa nhét bàn tay lạnh lẽo vào bên trong chăn, Đại Oa bị cô đụng trong nháy mắt giật mình một cái, thành công tỉnh lại.
"Thức dậy ăn nào, buổi trưa chúng ta còn phải đến nhà cô nữa. Đại Oa nhanh mặc quần áo vào đi, mặc xong thì gọi em trai em gái dậy."
Hôm nay con gái út của bà nội Trương trở về từ trường học, tối hôm qua cô Ninh Ngọc đã đến bảo hôm nay chị em cô đến nhà ăn cơm
Tống Hòa đợi gần đến giờ nấu cơm trưa, mới mang theo sủi cảo nấu xong và ba đứa bé đi ra cửa.
Ánh mắt Đại Oa liếc nhìn chăm chú, dọc theo đường đi vẫn luôn nhìn tô sủi cảo trong ngực Tống Hòa.
"Nhìn cái gì, buổi sáng còn chưa ăn đã ghiền sao? Chờ một lát ăn cơm trưa đừng ăn sủi cảo không ngừng, mỗi đứa nhiều nhất chỉ được ăn ba cái. Nhà chúng ta còn nữa, chờ ngày mai chị lại nấu cho các em ăn."
Tống Hòa thật sự sợ mấy đứa bé sẽ chỉ ăn sủi cảo, dọc theo đường đi, đều lặp lại lời này nhiều lần.
"Biết rồi."
Mấy đứa trẻ đều ỉu xì, Tống Hòa cười một tiếng, qua một khúc quanh---
"Chao ôi!"
Cô lùi về phía sau một bước, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Chỉ thấy trước mặt có hai người đang đứng, trong đó có một người cô biết, là bà Lý Nhị.
Có thể đây chính là thiên tài? Hay là thông minh hơn một chút so với người bình thường? Có lẽ sau khi lớn lên sẽ không thông minh nữa?
Cô không biết, trước mắt ở niên đại này không có nơi nào để Tiểu Muội đi đo IQ.
Mà Đại Oa và Mễ Bảo thì sao, ở mặt trí thông minh không bằng Tiểu Muội, nhưng chỉ số cảm xúc lại vượt qua Tiểu Muội.
Đại Oa là người nhanh nhất đánh cho đám trẻ thôn Lý gia một trận, trước mắt có "Địa vị ngang hàng" với Cẩu Oa Tử, có một nhóm đàn em của mình.
Trái ngược với Đại Oa, hình như Mễ Bảo có thể chơi được với một ít người lớn tuổi.
Lúc những người lớn nói chuyện hoàn toàn không trốn tránh cậu bé, thậm chí còn luôn luôn cho cậu bé một ít đồ ăn vặt.
Rất nhiều lần Tống Hòa thấy được Mễ Bảo đứng trong đám người lớn, ngẩng đầu thành thật nghe. Thấy thế nào, cũng giống như bộ dạng lúc cô hóng chuyện.
Có lúc nói chuyện với người lớn, Mễ Bảo miệng ngọt có thể làm cho tâm trạng người ta vui vẻ.
Tống Hòa thường xuyên nghi ngờ, có lẽ trong một nhà bốn người này, chỉ có cô là một người bình thường.
Nhưng nếu thay đổi suy nghĩ một chút, mẹ của cô từng nói khi còn nhỏ cô có thể học thuốc mấy phương thuốc Đông y, cũng là đứa bé được người trong tiểu khu yêu thích nhất.
So sánh một chút, hình như mấy người Đại Oa cũng không có gì đặc biệt. Tống Hòa không nhịn được ngồi thẳng sống lưng, thêm mấy phần tự tin.
Thoáng một cái hai ngày đã trôi qua, thời tiết có chút lạnh, cây hành trong vườn nhỏ bị gió thổi ngổn ngang, trên lá cải thìa cũng phủ một tầng tuyết trắng, mầm tỏi thì ngày càng mọng nước.
"Két."
Cửa phòng bị mở ra.
Lúc này sắc trước đã sáng rõ, rất nhiều thôn dân không được rảnh rỗi cũng đã làm xong việc về nhà, mà Tống Hòa thì mới thức dậy từ trong ổ chăn ấm áp.
Trước tiên cô đun một nồi nước nóng, lại đi vườn rau bẻ không ít mầm tỏi, rửa sạch bỏ trên lò bếp.
Sáng sớm hôm qua, đội trưởng Lý và dượng Cường Tử đi một chuyến đến thành phố, buổi tối cô Ninh Ngọc đưa đến một túi bột mì.
Nói gì cũng phải nhét cho Tống Hòa, như vậy còn có thể làm gì?
Chỉ có thể thừa dịp hôm nay đi đến nhà đội trưởng ăn cơm, làm một mâm sủi cảo đưa qua cùng nhau ăn.
Sủi cảo cô làm là loại có nhân thịt heo trộn mầm tỏi, là dùng thịt heo rừng của mấy ngày trước.
Tống Hòa ngâm nước rất lâu, cuối cùng cũng làm mất hết mùi tanh của thịt heo.
Tối hôm qua cô đã chuẩn bị xong nhân thịt, bây giờ cắt nhỏ mầm tỏi, trộn chung với nhân thịt, trong đầu nhớ lại cách làm có liên quan đến làm vỏ bánh, nhanh chóng gói được mấy chục cái.
Tống Hòa phát hiện người bị ép đến đường cùng cái gì cũng biết làm, dù sao mấy tháng trước cô tuyệt đối không nghĩ đến, mình gói sủi cảo một lần đã thành công rồi.
Sau khi gói hết nhân bánh xong, cô lại đếm nhẩm số người đến ăn cơm, để lại hơn một nửa sủi cảo qua một bên chuẩn bị nấu. Còn dư lại thì để trên lược bí, đặt vào bên trong tủ.
Mà hơn phân nửa kia, lại lấy ra một ít thả vào trong nồi nước nấu chín làm bữa ăn sáng.
Ngày hôm qua Tống Hòa có dạy ba đứa bé một câu ngạn ngữ "Chim dậy sớm có sâu ăn", cho nên hôm nay mới sáng sớm, cô đã thực hiện hoàn mỹ những lời này.
Ở lúc ba đứa bé còn ngủ vù vù, cô đã ăn hết một mâm trong hai mâm sủi cảo.
"Thức dậy nào, sáng sớm hôm nay có sủi cảo ăn nha."
Tống Hòa nhét bàn tay lạnh lẽo vào bên trong chăn, Đại Oa bị cô đụng trong nháy mắt giật mình một cái, thành công tỉnh lại.
"Thức dậy ăn nào, buổi trưa chúng ta còn phải đến nhà cô nữa. Đại Oa nhanh mặc quần áo vào đi, mặc xong thì gọi em trai em gái dậy."
Hôm nay con gái út của bà nội Trương trở về từ trường học, tối hôm qua cô Ninh Ngọc đã đến bảo hôm nay chị em cô đến nhà ăn cơm
Tống Hòa đợi gần đến giờ nấu cơm trưa, mới mang theo sủi cảo nấu xong và ba đứa bé đi ra cửa.
Ánh mắt Đại Oa liếc nhìn chăm chú, dọc theo đường đi vẫn luôn nhìn tô sủi cảo trong ngực Tống Hòa.
"Nhìn cái gì, buổi sáng còn chưa ăn đã ghiền sao? Chờ một lát ăn cơm trưa đừng ăn sủi cảo không ngừng, mỗi đứa nhiều nhất chỉ được ăn ba cái. Nhà chúng ta còn nữa, chờ ngày mai chị lại nấu cho các em ăn."
Tống Hòa thật sự sợ mấy đứa bé sẽ chỉ ăn sủi cảo, dọc theo đường đi, đều lặp lại lời này nhiều lần.
"Biết rồi."
Mấy đứa trẻ đều ỉu xì, Tống Hòa cười một tiếng, qua một khúc quanh---
"Chao ôi!"
Cô lùi về phía sau một bước, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến hồn phi phách tán.
Chỉ thấy trước mặt có hai người đang đứng, trong đó có một người cô biết, là bà Lý Nhị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook