Thập Niên 60 Xuyên Thành Chị Cả Nuôi Dạy Đàn Em Bản Dịch
-
Chương 39: Lập Ra Quy Tắc 2
Nhà mới cách đám người trong thôn xa, tất nhiên là có chút yên tĩnh, gió thổi một cái, trong sân cây hạnh già và cây hoa quế bị thổi vang lên tiếng sào sạt.
Lá cây màu vàng rơi xuống theo gió, xen lẫn chút hoa quế nho nhỏ, tạo thành một mùi thơm độc nhất vô nhị.
Tống Hòa nhàn nhã tự tại, vểnh hai chân lên, một tay nâng cằm, tay khác thì như có như không gõ bàn.
"Ngớ người ra đó làm gì, đi vào đây."
Lại một lát, cô ngoắc ngoắc tay, để cho ba đứa bé đi vào trong nhà ngồi xuống.
Tiểu Muội giống như pháo vậy, là người đầu tiên xông vào như một làn khói, nằm lên đùi Tống Hòa.
Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt lanh lợi giống như biết nói.
Giọng nói còn có chút nũng nịu: "Chị ơi, bọn em không thể đi ra ngoài chơi sao? Cẩu Oa Tử bảo hôm nay sẽ dẫn em rất ngoài bắt chim sẻ nha."
Tống Hòa đỡ cô bé lên, ôm cô bé đặt lên ghế, lại gõ tay một cái, lắc đầu: "Có thể đi ra ngoài chơi, nhưng trước khi đi chơi, chúng ta phải họp, bàn bạc chút chuyện sau này phải làm."
"Chuyện sau này phải làm?"
Tiểu Muội mở to hai mắt, có chút tò mò, có chút nghi ngờ, lại có chút mê mang.
"Đúng vậy. Là cuộc sống sau này của chúng ta."
Trong lúc nói chuyện, Đại Oa và Mễ Bảo cũng ngồi lên ghế, ánh mắt hiểu như không hiểu nhìn chằm chằm vào Tống Hòa.
"Chị, vậy cái gì là cuộc sống?"
Mễ Bảo chống hai tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn, so với cặp song sinh, cậu bé không thường ra ngoài chơi, cũng càng nghe lời Tống Hòa hơn.
"Mễ Bảo, em hỏi đúng trọng điểm rồi." Tống Hòa sững sờ khi bị Mễ Bảo hỏi như vậy, suy nghĩ cẩn thận một chút, nghiêm túc nói: "Cuộc sống, chị cảm thấy chính là sống có chất lượng."
Cô ngồi thẳng lưng, thoáng nghiêng về phía trước: "Đây là một vấn đề rất cao thâm, có lẽ câu trả lời của mỗi người đều không giống nhau. Ai, nói những cái này, các em cũng không hiểu được." Tống Hòa nhanh chóng ngừng lại vấn đề khó này.
"Nói như thế này đi, ở chỗ này của chị, nếu như mọi chuyện làm lụng trong nhà đều đè lên người chị, như vậy chị chỉ là sống sót mà không phải là cuộc sống của chị."
Vẻ mặt của ba đứa trẻ rất u mê, Tống Hòa lại đổi một cách giải thích khác: "Ừ... lần trước trên đường đến nhà cô có phải rất khó khăn hay không?"
"Vâng."
Vào lúc này ba đứa bé đều đồng loạt gật đầu.
Nhiều năm sau này, bạn có thể sẽ quên người cùng chạy nạn, có thể sẽ quên chuyện xảy ra trên đường chạy nạn, thậm chí cũng sẽ quên mất khuôn mặt của cha mẹ.
Nhưng loại cảm giác cùng đường bí lối đi, khó chịu khi cả ngày đều chìm vào cảm giác hoang mang sẽ làm cho bạn nhớ kỹ cả đời.
"Đó chính là sống sót, cầu sinh, là sống."
Mỗi khi vào nửa đêm tỉnh mộng, Tống Hòa nghĩ đến đoạn đường đó không khỏi run rẩy toàn thân, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngay cả mấy đứa bé cũng thường nói mớ nửa đêm, đều là lời có liên quan đến khoảng thời gian chạy nạn kia. Ngay sau đó thân thể run lên một cái, tỉnh khỏi ác mộng, sống chết trốn vào lòng Tống Hòa.
Tống Hòa cũng không muốn nhớ lại chuyện này.
Mỗi ngày chứng kiến người đi cùng mình chết đi, lo lắng mình có ngã xuống trước cuộc sống quá mức tối tăm này hay không, cho nên cô càng không muốn để bọn nhỏ nhớ lại nhiều.
Cô chậm rãi nói: "Sau khi đến nhà cô, chúng ta còn khó khăn không?"
"Không khó khăn"
"Vậy thoải mái không?"
"Thoải mái."
"Chúng ta có thể ăn khoai lang, cháo trắng, thậm chí còn có thể ăn bánh gạo!"
Tống Hòa xòe ngón tay đếm ra từng cái, làm cho ba đứa bé thèm đến mức gần như chảy nước miếng.
"Còn có gì nữa đây, chị suy nghĩ một chút đã, các em cũng nói thử xem."
Đại Oa nhanh chóng giơ tay lên: "Giường ngủ mềm mại."
Tống Hòa gật đầu một cái.
Mễ Bảo vội vàng nói theo: "Không sợ chị đi mất."
Lời này làm cho lòng Tống Hòa lộp bộp một tiếng, còn không chờ Tống Hòa phản ứng kịp, ngay sau đó Mễ Bảo lại tiếp tục nói: “Ở chỗ này còn có nhặt sâu, đưa cho gà ăn, bà nội Trương nói ăn côn trùng gà có thể đẻ trứng.”
Mấy đứa trẻ đi theo cách suy nghĩ của Tống Hòa, nghĩ đến những ngày tốt sống ở nhà cô, không nhịn được mỉm cười.
Tiểu Muội len lén lấy tay che kín mặt, rủ đầu xuống giữa hai chân, rung rung nói: "Chị Đại Nữu còn cho em cái cài hoa hồng."
Tống Hòa khẽ thở dài trong lòng vì lời của Mễ Bảo, sau đó bóp bóp gương mặt có chút thịt của Tiểu Muội, "Vậy Tiểu Muội của chúng ta có vui vẻ hay không?"
"Vâng!"
Tiểu Muội hớn hở, ngước mặt lên dùng sức gật đầu.
"Nhìn đi, đây chính là cuộc sống.
Đó là có ông nội đội trưởng, bà nội Trương, còn có cô dượng, bao gồm cả sự giúp đỡ của chú Đại Tráng, chúng ta mới có thể thoải mái như vậy, Tiểu Muội mới có thể vui vẻ như vậy?"
"Nhưng bây giờ chúng ta đã có nhà của mình, sau này phải tự chăm sóc mình, mọi việc không thể dựa vào người khác giúp đỡ được, vậy chúng ta còn có thể thoải mái vui vẻ như vậy sao?
Lá cây màu vàng rơi xuống theo gió, xen lẫn chút hoa quế nho nhỏ, tạo thành một mùi thơm độc nhất vô nhị.
Tống Hòa nhàn nhã tự tại, vểnh hai chân lên, một tay nâng cằm, tay khác thì như có như không gõ bàn.
"Ngớ người ra đó làm gì, đi vào đây."
Lại một lát, cô ngoắc ngoắc tay, để cho ba đứa bé đi vào trong nhà ngồi xuống.
Tiểu Muội giống như pháo vậy, là người đầu tiên xông vào như một làn khói, nằm lên đùi Tống Hòa.
Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt lanh lợi giống như biết nói.
Giọng nói còn có chút nũng nịu: "Chị ơi, bọn em không thể đi ra ngoài chơi sao? Cẩu Oa Tử bảo hôm nay sẽ dẫn em rất ngoài bắt chim sẻ nha."
Tống Hòa đỡ cô bé lên, ôm cô bé đặt lên ghế, lại gõ tay một cái, lắc đầu: "Có thể đi ra ngoài chơi, nhưng trước khi đi chơi, chúng ta phải họp, bàn bạc chút chuyện sau này phải làm."
"Chuyện sau này phải làm?"
Tiểu Muội mở to hai mắt, có chút tò mò, có chút nghi ngờ, lại có chút mê mang.
"Đúng vậy. Là cuộc sống sau này của chúng ta."
Trong lúc nói chuyện, Đại Oa và Mễ Bảo cũng ngồi lên ghế, ánh mắt hiểu như không hiểu nhìn chằm chằm vào Tống Hòa.
"Chị, vậy cái gì là cuộc sống?"
Mễ Bảo chống hai tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn, so với cặp song sinh, cậu bé không thường ra ngoài chơi, cũng càng nghe lời Tống Hòa hơn.
"Mễ Bảo, em hỏi đúng trọng điểm rồi." Tống Hòa sững sờ khi bị Mễ Bảo hỏi như vậy, suy nghĩ cẩn thận một chút, nghiêm túc nói: "Cuộc sống, chị cảm thấy chính là sống có chất lượng."
Cô ngồi thẳng lưng, thoáng nghiêng về phía trước: "Đây là một vấn đề rất cao thâm, có lẽ câu trả lời của mỗi người đều không giống nhau. Ai, nói những cái này, các em cũng không hiểu được." Tống Hòa nhanh chóng ngừng lại vấn đề khó này.
"Nói như thế này đi, ở chỗ này của chị, nếu như mọi chuyện làm lụng trong nhà đều đè lên người chị, như vậy chị chỉ là sống sót mà không phải là cuộc sống của chị."
Vẻ mặt của ba đứa trẻ rất u mê, Tống Hòa lại đổi một cách giải thích khác: "Ừ... lần trước trên đường đến nhà cô có phải rất khó khăn hay không?"
"Vâng."
Vào lúc này ba đứa bé đều đồng loạt gật đầu.
Nhiều năm sau này, bạn có thể sẽ quên người cùng chạy nạn, có thể sẽ quên chuyện xảy ra trên đường chạy nạn, thậm chí cũng sẽ quên mất khuôn mặt của cha mẹ.
Nhưng loại cảm giác cùng đường bí lối đi, khó chịu khi cả ngày đều chìm vào cảm giác hoang mang sẽ làm cho bạn nhớ kỹ cả đời.
"Đó chính là sống sót, cầu sinh, là sống."
Mỗi khi vào nửa đêm tỉnh mộng, Tống Hòa nghĩ đến đoạn đường đó không khỏi run rẩy toàn thân, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngay cả mấy đứa bé cũng thường nói mớ nửa đêm, đều là lời có liên quan đến khoảng thời gian chạy nạn kia. Ngay sau đó thân thể run lên một cái, tỉnh khỏi ác mộng, sống chết trốn vào lòng Tống Hòa.
Tống Hòa cũng không muốn nhớ lại chuyện này.
Mỗi ngày chứng kiến người đi cùng mình chết đi, lo lắng mình có ngã xuống trước cuộc sống quá mức tối tăm này hay không, cho nên cô càng không muốn để bọn nhỏ nhớ lại nhiều.
Cô chậm rãi nói: "Sau khi đến nhà cô, chúng ta còn khó khăn không?"
"Không khó khăn"
"Vậy thoải mái không?"
"Thoải mái."
"Chúng ta có thể ăn khoai lang, cháo trắng, thậm chí còn có thể ăn bánh gạo!"
Tống Hòa xòe ngón tay đếm ra từng cái, làm cho ba đứa bé thèm đến mức gần như chảy nước miếng.
"Còn có gì nữa đây, chị suy nghĩ một chút đã, các em cũng nói thử xem."
Đại Oa nhanh chóng giơ tay lên: "Giường ngủ mềm mại."
Tống Hòa gật đầu một cái.
Mễ Bảo vội vàng nói theo: "Không sợ chị đi mất."
Lời này làm cho lòng Tống Hòa lộp bộp một tiếng, còn không chờ Tống Hòa phản ứng kịp, ngay sau đó Mễ Bảo lại tiếp tục nói: “Ở chỗ này còn có nhặt sâu, đưa cho gà ăn, bà nội Trương nói ăn côn trùng gà có thể đẻ trứng.”
Mấy đứa trẻ đi theo cách suy nghĩ của Tống Hòa, nghĩ đến những ngày tốt sống ở nhà cô, không nhịn được mỉm cười.
Tiểu Muội len lén lấy tay che kín mặt, rủ đầu xuống giữa hai chân, rung rung nói: "Chị Đại Nữu còn cho em cái cài hoa hồng."
Tống Hòa khẽ thở dài trong lòng vì lời của Mễ Bảo, sau đó bóp bóp gương mặt có chút thịt của Tiểu Muội, "Vậy Tiểu Muội của chúng ta có vui vẻ hay không?"
"Vâng!"
Tiểu Muội hớn hở, ngước mặt lên dùng sức gật đầu.
"Nhìn đi, đây chính là cuộc sống.
Đó là có ông nội đội trưởng, bà nội Trương, còn có cô dượng, bao gồm cả sự giúp đỡ của chú Đại Tráng, chúng ta mới có thể thoải mái như vậy, Tiểu Muội mới có thể vui vẻ như vậy?"
"Nhưng bây giờ chúng ta đã có nhà của mình, sau này phải tự chăm sóc mình, mọi việc không thể dựa vào người khác giúp đỡ được, vậy chúng ta còn có thể thoải mái vui vẻ như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook