Thập Niên 60 Xuyên Thành Chị Cả Nuôi Dạy Đàn Em Bản Dịch
-
Chương 37: Chuyển Đến Nhà Mới 2
Tống Ninh Ngọc vội vã nói: “Giờ giấc cũng có quy định, phải chuyển xong trước khi mặt trời mọc qua đỉnh đầu!"
Cô ấy nói xong, chỉ thấy Trương Tú Quyên xách một cái thùng nước đứng ở trong sân.
"Bà đã múc đầy nước rồi, chén đũa cũng đã được bà thả vào thùng thùng, nhất định ba đứa nhóc kia không xách nổi, Tiểu Hòa, cháu đến đi."
Trong thùng chứa ba phần nước, cộng thêm chén và đũa. Đây cũng là một tập tục.
Tống Ninh Ngọc nhét thùng khoai lang vài tay Tống Hòa, đẩy Tống Hòa ra cửa.
Tống Hòa mang đòn gánh gánh thùng, phía sau là Đại Oa, cậu bé ôm một cây chổi và ki hốt rát, lắc lư đi về phía trước.
Tiểu Muội và Mễ Bảo bị lây nhiễm tâm trạng vui vẻ của mọi người, cũng cười hì hì, luôn cảm thấy lúc này đang chơi trò gia đình.
Trừ những thứ này ra, còn bếp lò nữa.
Bếp lò nặng, chỉ có thể nhờ dượng Cường Tử giúp đỡ. Chờ sau khi đến nhà mới thì đặt xuống gian nhà chính, bình thường đặt ấm trà trên bếp lò, uống nước nóng cũng thuận tiện hơn.
Lúc này chính là lúc ăn sáng, dân quê quen bưng chén cơm đứng ăn ở cổng nhà.
Vừa ăn vừa nói những chuyện xảy ra trong thôn với hàng xóm một chút, ngay cả thời tiết lạnh lẽo của buổi sáng cũng không thể dập tắt sự nhiệt tình này.
"Cẩu Oa Tử, hôm nay tao không cho mày nếm thử một chút lợi hại, tao không phải là mẹ mày!"
Đột nhiên ở trong một ngôi nhà nào đó, truyền đến một tiếng hét to.
Hàng xóm đang nói chuyện huyên thuyên rốt rít đứng lên nhìn sang phía phát ra tiếng hét, trên mặt mang ý cười, đều đã sớm quen rồi.
Chỉ thấy Vương Quế Hoa một tay cầm đế giày một tay cầm chổi, khí thế hung hăng tông cửa đi ra.
"Hu hu, mẹ không phải là mẹ con, mẹ là cọp cái!"
Cẩu Oa Tử quát to một tiếng, lại dám nhảy từ tường cao hơn một mét xuống dưới đường.
Trong nháy mắt Vương Quế Hoa sợ hãi đến trợn to mắt, tim chợt ngừng đập, sau khi phản ứng lại không nhịn được ném giày trên tay về phía Cẩu Oa Tử.
"Cẩu Oa Tử, mày không muốn sống nữa à! Còn dám chạy nữa thì ba ngày không có cơm ăn."
"Liêu liêu liêu, không ăn thì không ăn, con đi tìm bà nội, bà nội sẽ cho con ăn."
Cẩu Oa Tử mới không nghe lời mẹ nó mà dừng lại, nó có ngu đâu, dừng lại sẽ bị đánh.
Vì vậy Vương Quế Hoa nhìn thấy, Cẩu Oa Tử lại không đi đường bình thường, vừa bò vừa nhảy. Ngay cả người lớn cũng không nhảy qua con mương kia, nhưng nó thì trái lại, chống cây tre nhảy qua.
Bà ấy run rẩy cả người, sững sờ không dám đuổi theo một bước, rất sợ Cẩu Oa Tử kích động xảy ra chuyện bất ngờ gì.
"Chậc chậc, Cẩu Oa Tử thật là khỏe mạnh." Có người bưng chén cơm, hâm mộ nhìn Cẩu Oa Tử sắp biến mất ở khúc quanh.
Vương Quế Hoa: "..."
Những người bên cạnh cũng cười tiếp lời, "Quế Hoa nuôi thật tốt, hôm qua Cẩu Oa Tử còn dám leo cây móc tổ chim."
Vương Quế Hoa: "!!"
Một bà cụ mặc quần áo màu đen tóc bạc lưa thưa, chống gậy trúc nói: "Quế Hoa thật có phút, thật có phúc."
Bà cụ vừa nói vừa nhìn sáu cháu gái của mình, đôi mắt đục ngầu không nhịn được đỏ lên.
Vương Quế Hoa, được người trong thôn quanh đây công nhận "Người có phúc", gả vào nhà họ Vương ở thôn Lý gia mấy chục năm, sinh một hơi sáu đứa con trai.
Quan trọng chính là chẳng những bà ta có con trai, ngay cả cháu trai cũng có rồi.
Con trai lớn của Quế Hoa vội kết hôn trước khi nạn đói xảy ra, hôm nay cháu trai lớn đã đầy ba tháng rồi.
Lúc xảy ra nạn đói con trai thứ hai cưới cháu gái họ bên ngoại có quan hệ họ hàng xa, lúc này bụng cũng đã có thai được tám tháng hơn. Bởi vì quan hệ đến chuyện không đủ dinh dưỡng, bụng của đứa con dâu thứ hai có chút dọa người.
Mà chính bà ta, từ khi gả vào thì liên tục sinh con trai, năm trước còn sinh ra một cặp sinh đôi vào lúc tuổi già.
Lúc ấy hai đứa bé kia rất yếu ớt giống như mèo chó mới sinh vậy, sợ nuôi không được, liền lấy hai cái tên xấu.
Đứa lớn tên là Mao Oa Tử, đứa nhỏ tên là Cẩu Oa Tử
Khoan hãy nói, vừa lấy cái tên xấu này, trẻ con đều bình an lớn lên, hơn nữa cũng không có bệnh tật gì.
Tất cả mọi người đều nói bà ta có phúc.
Nhưng Vương Quế Hoa lại thật sự muốn nói: "Phúc này ai muốn thì cứ lấy đi!”
Mỗi sáng đều phải đuổi theo đút cơm cho mấy đứa trẻ này, chuyện này được coi là có phúc sao?
Mỗi ngày giặt một thùng quần áo dính đầy bùn đất, chuyện này được coi là có phúc sao?
Mỗi ngày giúp con trai cháu trai nấu cơm, đút cơm, tắm rửa, chuyện này được coi là phúc sao?
...
Thậm chí sau này còn phải giúp bốn đứa con trai còn lại cưới vợ, còn có sáu đứa con dâu chờ bà chăm sóc lúc ở cữ, có vô số cháu trai chờ bà ấy chăm sóc...
Con cháu vô số vô tận.
Ánh mắt Vương Quế Hoa tối sầm, hận không thể làm sớm siêu sinh sớm.
Lúc còn là con gái bà ta mơ ước nhiều con nhiều phúc, bây giờ đã biết được mơ ước năm đó của mình có bao nhiêu nông cạn, mù quáng, thời trẻ dốt nát.
Cô ấy nói xong, chỉ thấy Trương Tú Quyên xách một cái thùng nước đứng ở trong sân.
"Bà đã múc đầy nước rồi, chén đũa cũng đã được bà thả vào thùng thùng, nhất định ba đứa nhóc kia không xách nổi, Tiểu Hòa, cháu đến đi."
Trong thùng chứa ba phần nước, cộng thêm chén và đũa. Đây cũng là một tập tục.
Tống Ninh Ngọc nhét thùng khoai lang vài tay Tống Hòa, đẩy Tống Hòa ra cửa.
Tống Hòa mang đòn gánh gánh thùng, phía sau là Đại Oa, cậu bé ôm một cây chổi và ki hốt rát, lắc lư đi về phía trước.
Tiểu Muội và Mễ Bảo bị lây nhiễm tâm trạng vui vẻ của mọi người, cũng cười hì hì, luôn cảm thấy lúc này đang chơi trò gia đình.
Trừ những thứ này ra, còn bếp lò nữa.
Bếp lò nặng, chỉ có thể nhờ dượng Cường Tử giúp đỡ. Chờ sau khi đến nhà mới thì đặt xuống gian nhà chính, bình thường đặt ấm trà trên bếp lò, uống nước nóng cũng thuận tiện hơn.
Lúc này chính là lúc ăn sáng, dân quê quen bưng chén cơm đứng ăn ở cổng nhà.
Vừa ăn vừa nói những chuyện xảy ra trong thôn với hàng xóm một chút, ngay cả thời tiết lạnh lẽo của buổi sáng cũng không thể dập tắt sự nhiệt tình này.
"Cẩu Oa Tử, hôm nay tao không cho mày nếm thử một chút lợi hại, tao không phải là mẹ mày!"
Đột nhiên ở trong một ngôi nhà nào đó, truyền đến một tiếng hét to.
Hàng xóm đang nói chuyện huyên thuyên rốt rít đứng lên nhìn sang phía phát ra tiếng hét, trên mặt mang ý cười, đều đã sớm quen rồi.
Chỉ thấy Vương Quế Hoa một tay cầm đế giày một tay cầm chổi, khí thế hung hăng tông cửa đi ra.
"Hu hu, mẹ không phải là mẹ con, mẹ là cọp cái!"
Cẩu Oa Tử quát to một tiếng, lại dám nhảy từ tường cao hơn một mét xuống dưới đường.
Trong nháy mắt Vương Quế Hoa sợ hãi đến trợn to mắt, tim chợt ngừng đập, sau khi phản ứng lại không nhịn được ném giày trên tay về phía Cẩu Oa Tử.
"Cẩu Oa Tử, mày không muốn sống nữa à! Còn dám chạy nữa thì ba ngày không có cơm ăn."
"Liêu liêu liêu, không ăn thì không ăn, con đi tìm bà nội, bà nội sẽ cho con ăn."
Cẩu Oa Tử mới không nghe lời mẹ nó mà dừng lại, nó có ngu đâu, dừng lại sẽ bị đánh.
Vì vậy Vương Quế Hoa nhìn thấy, Cẩu Oa Tử lại không đi đường bình thường, vừa bò vừa nhảy. Ngay cả người lớn cũng không nhảy qua con mương kia, nhưng nó thì trái lại, chống cây tre nhảy qua.
Bà ấy run rẩy cả người, sững sờ không dám đuổi theo một bước, rất sợ Cẩu Oa Tử kích động xảy ra chuyện bất ngờ gì.
"Chậc chậc, Cẩu Oa Tử thật là khỏe mạnh." Có người bưng chén cơm, hâm mộ nhìn Cẩu Oa Tử sắp biến mất ở khúc quanh.
Vương Quế Hoa: "..."
Những người bên cạnh cũng cười tiếp lời, "Quế Hoa nuôi thật tốt, hôm qua Cẩu Oa Tử còn dám leo cây móc tổ chim."
Vương Quế Hoa: "!!"
Một bà cụ mặc quần áo màu đen tóc bạc lưa thưa, chống gậy trúc nói: "Quế Hoa thật có phút, thật có phúc."
Bà cụ vừa nói vừa nhìn sáu cháu gái của mình, đôi mắt đục ngầu không nhịn được đỏ lên.
Vương Quế Hoa, được người trong thôn quanh đây công nhận "Người có phúc", gả vào nhà họ Vương ở thôn Lý gia mấy chục năm, sinh một hơi sáu đứa con trai.
Quan trọng chính là chẳng những bà ta có con trai, ngay cả cháu trai cũng có rồi.
Con trai lớn của Quế Hoa vội kết hôn trước khi nạn đói xảy ra, hôm nay cháu trai lớn đã đầy ba tháng rồi.
Lúc xảy ra nạn đói con trai thứ hai cưới cháu gái họ bên ngoại có quan hệ họ hàng xa, lúc này bụng cũng đã có thai được tám tháng hơn. Bởi vì quan hệ đến chuyện không đủ dinh dưỡng, bụng của đứa con dâu thứ hai có chút dọa người.
Mà chính bà ta, từ khi gả vào thì liên tục sinh con trai, năm trước còn sinh ra một cặp sinh đôi vào lúc tuổi già.
Lúc ấy hai đứa bé kia rất yếu ớt giống như mèo chó mới sinh vậy, sợ nuôi không được, liền lấy hai cái tên xấu.
Đứa lớn tên là Mao Oa Tử, đứa nhỏ tên là Cẩu Oa Tử
Khoan hãy nói, vừa lấy cái tên xấu này, trẻ con đều bình an lớn lên, hơn nữa cũng không có bệnh tật gì.
Tất cả mọi người đều nói bà ta có phúc.
Nhưng Vương Quế Hoa lại thật sự muốn nói: "Phúc này ai muốn thì cứ lấy đi!”
Mỗi sáng đều phải đuổi theo đút cơm cho mấy đứa trẻ này, chuyện này được coi là có phúc sao?
Mỗi ngày giặt một thùng quần áo dính đầy bùn đất, chuyện này được coi là có phúc sao?
Mỗi ngày giúp con trai cháu trai nấu cơm, đút cơm, tắm rửa, chuyện này được coi là phúc sao?
...
Thậm chí sau này còn phải giúp bốn đứa con trai còn lại cưới vợ, còn có sáu đứa con dâu chờ bà chăm sóc lúc ở cữ, có vô số cháu trai chờ bà ấy chăm sóc...
Con cháu vô số vô tận.
Ánh mắt Vương Quế Hoa tối sầm, hận không thể làm sớm siêu sinh sớm.
Lúc còn là con gái bà ta mơ ước nhiều con nhiều phúc, bây giờ đã biết được mơ ước năm đó của mình có bao nhiêu nông cạn, mù quáng, thời trẻ dốt nát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook