Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô
Chương 10: 10: Cõng Nồi


(Đề cập đến lời buộc tội không phải do mình gây ra, thường là do một bên thứ ba khác tạo ra và bị giá họa.

Cũng giống với câu “Quýt làm cam chịu”)Ổ thỏ rừng này có sáu con, tất cả đều bị Bạch Hi dùng uy áp ép cho hôn mê bất tỉnh, Trần Nhị vui vẻ nhặt trở về, còn ghi công với Bạch Hi.

“Bà cô, ngài nhìn này, con thỏ rừng này thật mập mạp.

”“Cô không khóc nữa à.

” Bạch Hi buồn cười trêu ghẹo nói.

Khuôn mặt ngỏ của Trần Nhị đỏ lên, lau lau nước mắt nơi khóe mắt, lắc đầu: “Không mà.

”“Ừm.

” Bạch Hi gật đầu, trong lòng tính toán, một con thỏ rừng nặng năm sáu cân, sáu con cũng không ít, đủ ăn mấy ngày.

“Chỉ cần bà cô không chạy lung tung, tôi sẽ không khóc.

”Bạch Hi lựa chọn bỏ qua mấy lời bổ sung này của Trần Nhị.

Trần Nhị lại kinh ngạc nhìn dưới chân Bạch Hi, lúc này cô nhóc mới nhìn thấy, có hai con chim nhạn ngay ở dưới chân Bạch Hi, cũng không biết bị thương ở chỗ nào, đang choáng váng quơ đầu, vỗ cánh nửa ngày cũng không thể đứng lên nổi, lại càng không cần phải nói đến chuyện bay đi.


“Bà cô, này là! ! ”“Nhặt cả hai con chim nhạn này lên.

” Hai con chim nhạn này là một đôi, nhạn công nhiều nhất là tám cân, nhạn mẹ cũng nhiều nhất sáu cân, Bạch Hi cảm thấy, nếu như hầm lên, cũng có thể ăn không ít ngày.

Đương nhiên, thời tiết bây giờ nắng nóng, không thể giữ được lâu, vậy thì chia ra một ít, hoặc không thì để cho người trong thôn tìm người mang đi bán, đổi ít gạo và lúa mì về.

Bạch Hi không muốn lại phải một ngày hai bữa uống cháo gạo.

Mặc dù Trần Nhị đã quen làm việc nhà nông, nhưng tuổi cũng không lớn nên không thể cầm được nhiều vật nặng như vậy, không khỏi có hơi rầu rĩ.

“Bà cô, tôi, tôi vác không nổi.

” Trên mặt cô nhóc tràn đầy vẻ xấu hổ và lo lắng.

Bạch Hi cũng không cảm thấy kỳ quái, mấy con thỏ rừng và chim nhạn này cộng lại phải hơn bốn mươi mấy cân, Trần Nhị mới mười tuổi, dáng dấp cũng gầy yếu, vác không nổi cũng là bình thường.

Nhìn cánh tay bé nhỏ của mình, Bạch Hi không cảm thấy bản thân có thể làm được cái gì, cô nhiều lắm cũng chỉ có thể ôm được một con thỏ rừng, cũng không ích gì.

Ngay lúc hai người còn đang phát sầu thì nhìn thấy có người đi lên trên núi, mắt vừa thấy, Bạch Hi lập tức cao giọng gọi người đến.

“Bạch An An, mau qua đây.


”Bạch An An muốn đi lên núi đốn củi, nào biết được mới đi đến chân núi, đã nghe được có người gọi mình, hơn nữa giọng nói còn có hơi giống của bà cô, vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, rất nhanh đã thấy được Trần Nhị, sau đó còn nhìn thấy Bạch Hi đang leo lên tảng đá lớn.

Lúc Bạch Hi gọi Bạch An An, sắc mặt Trần Nhị đã không dễ nhìn, nhưng cô nhóc không kịp ngăn cản.

“Bà cô, tại sao ngài lại ở chỗ này?” Bạch An An vừa nhìn thấy Bạch Hi đã lập tức chạy tới.

Trần Nhị mắt thấy không thể tránh được, níu lấy vạt áo của mình cẩn thận chào hỏi với Bạch An An: “Anh An.

”“Trần Nhị, cô đưa bà cô tới đây?”Trần Nhị chớp chớp đôi mắt đỏ hoe vừa khóc, nhìn sang Bạch Hi, rốt cuộc cũng không dám nói là Bạch Hi uy hiếp mình, đành phải ưu tư gật đầu, chuẩn bị tốt để bị ăn mắng.

“Cô thật to gan! Cô có biết trong núi này có bao nhiêu dã thú không, cô lại dám đưa bà cô đến đây, cô! ! ” Hai ngày trước cậu và Lý Thanh Mai đã trông coi đề phòng, sợ bà cô sẽ chạy đến chân núi, rồi không cẩn thận chạy lên núi, nào biết được bọn họ mới hơi buông lỏng một chút, bà cô đã bị Trần Nhị đưa đến nơi này.

Khắp khuôn mặt thiếu niên đều là vẻ tức giận không che giấu được, trong lòng Bạch An An tức giận rồi, lúc nào con bé Trần Nhị này cũng lớn lá gan như vậy, tối nay phải nói một tiếng với chú Trần mới được.

“Được rồi!” Bạch Hi thấy Bạch An An ra vẻ người lớn giáo huấn Trần Nhị, không khỏi lên tiếng đánh gãy lời: “Cái gì mà dã thú với không dã thú, chỉ là ở chân núi, làm gì đáng sợ như các người nói chứ.

”Trên núi có nguy hiểm, Bạch Hi đương nhiên là biết, nhưng chân núi làm gì có nhiều nguy hiểm như vậy, nếu có nguy hiểm, người trong thôn làm sao lại bỏ mặc con cái trong nhà đến đây cắt cỏ heo, nhặt bó củi được.

“Bà cô! ! ” Bạch An An bó tay rồi.


“Đừng kêu nữa, bà cô tôi đây rất tốt!” Bạch Hi đói hơi không kiên nhẫn, cô vung tay đánh gãy lời Bạch An An, sau đó hỏi: “Cậu đây là chuẩn bị muốn đi đâu vậy?”“Bà cô, tôi muốn đi đốn củi.

”Đối với Trần Nhị có thể tức giận, nhưng đối với Bạch Hi, Bạch An An lại không dám, đành phải lên tiếng ôn tồn trả lời, cho dù cậu biết Bạch Hi có thể sẽ không có hứng thú nghe.

“A, thì ra là vậy.

” Bạch Hi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại không khách khí mở miệng: “Vậy cậu trước tiên đừng đi vội, giúp tôi một việc đã.

”Bạch Hi ngây ngô đưa ra yêu cầu, nhưng Bạch An An lại không hề cảm thấy quá phận, vội nói: “Bà cô, bà nói đi.

”Chỉ là, Bạch Hi còn không chưa nói ra, Bạch An An đã vội vàng lên tiếng nói: “Chỉ có một điều, bà cô, tôi không thể đưa người cùng lên núi được.

”Bạch Hi tức giận bĩu môi: “Ai nói tôi muốn lên núi, tôi đây là chuẩn bị đi về.

”Bạch An An nghe xong, lập tức cười, cao hứng nói: “Vậy là tốt rồi, bà cô, muốn tôi cõng ngài xuống núi trước không?”Trần Nhị cũng chỉ mới mười tuổi, Bạch An An sao có thể yên tâm để Bạch Hi đi theo Trần Nhị đến chân núi, nhỡ mà bị ngã, hoặc là gặp phải rắn rết gì đó, cũng không phải là việc tốt.

“Không cần!”Ngay lúc Bạch An An cho là Bạch Hi vẫn còn muốn lên núi, cô đã chỉ chỉ vào cái giỏ trúc đựng cỏ heo mà trước đó Trần Nhị vì để thỏ rừng và chim nhạn mà đổ ra nói: “Cô mang cái này lên lưng, tôi và cô cùng nhau trở về.

“Được.

” Vì Trần Nhị dùng một ít cỏ heo che kín, cho nên Bạch An An cũng không nghĩ nhiều, chỉ là sau khi cậu đáp ứng, chim nhạn bên trong giỏ trúc vừa vặn quơ đầu mấy cái khiến cỏ heo động động, lập tức làm cho Bạch An An nổi lên nghi ngờ, động?“Bà cô, trong này là cái gì?”“Là thỏ rừng và chim nhạn tôi mang Trần Nhị đi bắt về.

” Bạch Hi đương nhiên nói.

“Thỏ rừng và chim nhạn?” Bạch An An kinh ngạc, có hơi không thể tin nổi, cậu chậm rãi vén cỏ heo lên, nhìn thấy xong càng kinh ngạc hơn.


“Bà cô, đây là người và Trần Nhị bắt được?”“Không phải đâu!” Bạch Hi nhìn biểu lộ kinh ngạc của Bạch An An, lập tức cảm thấy vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi mang theo một tia kiêu ngạo, cô là Cửu Vĩ tiên hồ, so với Hoa Tinh vô dụng ngu ngốc luôn đi làm mấy việc quấy rối mất mặt kia thông minh hơn nhiều.

Có điều chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, Bạch Hi gần như đã quên lúc bản thân còn ở Thiên Giới đã luôn duy trì sự uy nghiêm trước mặt người khác, bây giờ đã trở nên có chút phù hợp với bộ dạng trẻ con hiện tại của cô.

Trần Nhị ở một bên đỏ mặt, cô nhóc nhưng cũng không có làm gì, đây đều là công lao của bà cô.

Bạch An An còn muốn hỏi, nhưng Bạch Hi đã không nhịn được thúc giục.

“Tôi mệt rồi, đừng nói nhảm nữa, mau trở về thôi, tôi đau chân rồi.

”Nghe được lời này, Bạch An An còn muốn dò hỏi nhưng cứ như vậy mà nuốt xuống, thành thật cõng giỏ trúc lên, Trần Nhị nhìn thấy, cũng tranh thủ thời gian cắt mấy cây dây leo, bó cỏ heo trước đó mình đã cắt, khiêng lên vai.

Bạch Hi không để Bạch An An cõng, mà là đi theo sau lưng Bạch An An.

Có Bạch An An mở đường, Bạch Hi cảm thấy đi lại dễ dàng hơn nhiều so với khi cô đi cùng Trần Nhị trước đó, chí ít, không có cỏ dại vây quanh khi dễ cô thấp mà bắt nạt cô.

“Bà cô, sao ngài có thể bắt được nhiều thỏ rừng như vậy? Còn có cả chim nhạn.

”Nói thỏ rừng còn có thể nghe được, dù sao cũng là ở trên mặt đất, vẫn có thể bắt được, nhưng chim nhạn này là bay trên trời, chỗ đó không thể nói bắt là bắt được.

Bạch An An làm sao cũng không nghĩ ra được, thế là trên đường nhịn không được mà hỏi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương