“Vậy tiền mua đồ ăn mình đưa cậu.” Đồ dùng trên tàu hỏa không cần dùng phiếu, nhưng so sánh ra thì giá cả đắt hơn bên ngoài rất nhiều. Trước khi Châu Mật Hồng xuống nông thôn, mẹ cô ấy đưa cho một trăm đồng, vào năm 68 thì một trăm đồng là tiền lương ba tháng của một công nhân tầng lớp giữa, phải biết rằng một công nhân tầng lớp thấp nhất một tháng tiền lương chỉ được mười lăm mười sáu đồng.

Vu Tiếu lắc đầu thở dài: “Không cần đâu, mỗi tháng mình đều có tiền trợ cấp của quân đội.”Cô cố ý lộ ra hai chữ quân đội, ở thời đại này, quân đội chính là thánh thần, từ lời nói của cô có thể biết được cô có liên quan đến quân đội. Như vậy thì cho dù là trên tàu hỏa, hay là đến đại đội dưới nông thôn, nếu như có người có ý đồ xấu với cô thì cũng phải cân nhắc.

Quả nhiên lúc Vu Tiếu nhắc đến quân đội, Hàn Giản liền nhìn Vu Tiếu thêm mấy cái.

Châu Mật Hồng lúc này mới nhớ đến bạn tốt vừa nhắc đến sự việc quyết tuyệt của cô với mẹ ruột và cha dượng, còn lấy được một món tiền không nhỏ, vì vậy cô ấy mới không kiên trì nữa: “Nhưng cậu biết chỗ mua đồ ăn ở đâu không?”

Vu Tiếu đã thả cái sọt trên lưng xuống đặt lên bàn: “Mình có miệng có thể hỏi, cậu trông đi.”

Châu Mật Hồng bất đắc dĩ nói: “Mình biết rồi, mình đưa hộp cơm cho cậu.”

Vu Tiếu nhận lấy hộp cơm: “Vậy mình đi đây.”

“Đồng chí Vu, tôi cũng đi mua cơm, tôi đưa cô đi.”Lúc này Hàn Giản đột nhiên lên tiếng. Hàn Giản vừa lên tiếng đã hấp dẫn sự chú ý của Châu Mật Hồng, nhưng mà cô ấy cũng chỉ nhìn Hàn Giản một cái xong không nói gì. Cô ấy đã hiểu rõ Hàn Giản ghét cô ấy đến mức nào, cho dù cô ấy xảy ra mâu thuẫn gì với Trương Vân Đóa, đối tượng Hàn Giản chỉ trích mãi mãi là cô ấy. Trong chín năm xuống nông thôn, đến tận khi phải bỏ mạng, cô ấy đã nhìn đủ rõ ràng rồi.

Vì vậy từ kiếp trước cô ấy đã không còn tình cảm với Hàn Giản nữa rồi, còn lại chắc chỉ còn sự hận thù. Kiếp này, cô ấy sẽ coi anh ta như người xa lạ, đến cả sự hận thù cũng không cần nữa.



Vu Tiếu không hề từ chối, bởi vì cô quả thực không biết mua đồ ăn ở đâu, vì vậy cô chỉ nói: “Cảm ơn đồng chí.”

Hàn Giản trong tiểu thuyết là một người ghét Châu Mật Hồng, tính cách mặc dù lạnh lùng nhưng lại rất lí trí và thông minh, cũng chỉ dịu dàng với mình Trương Vân Đóa. Sau đó anh ta gật đầu liền không nói gì nữa, đi trước dẫn đường.

Đồ ăn trên tàu hỏa thực ra rất phong phú, bởi vì có thức ăn mặn, phải biết rằng những người dân bình thường một tháng chưa chắc đã được ăn một lần thức ăn mặn.

Thức ăn mặn lần này có thịt băm xào đậu phụ. Vu Tiếu nghĩ trong sọt có thức ăn bà nội Vu vừa mới làm, phải nhanh chóng ăn hết nếu không sẽ hỏng. Vì vậy cô mua một món ăn sau đó lại lấy hai hộp cơm. Thịt băm xào đậu phụ hết 4 hào, hai hộp cơm mỗi hộp khoảng năm lạng, mỗi hộp 1 hào, tổng cộng hết sáu hào.

Cô lấy ít đương nhiên nhanh hơn Hàn Giản, nhưng mà người ta đưa cô đến nên cô không thể đi trước. Đợi Hàn Giản mua xong cơm, Vu Tiếu hỏi anh ta: “Đồng chí, xin hỏi chỗ lấy nước nóng ở đâu?”

Hàn Giản nói: “Chút nữa sẽ đi qua, tôi bảo cô.”

“Cảm ơn đồng chí.”

“Không có gì.”

Đến chỗ lấy nước, Vu Tiếu lấy bình nước quân dụng từ trong cặp sách đầy mảnh vá ra, đây là cô dùng điểm thiện cảm để mua, tốn 100 điểm thiện cảm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương