[Thập Niên 60] Tiểu Tức Phụ Gả Vào Đại Tạp Viện
-
Chương 11: Tự Đi Tìm (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giờ lộc mai mối ở nông thôn chỉ là bữa cơm, cộng thêm mấy cái trứng gà. Ở thành phố có đắt hơn thì cũng chỉ một đồng. Nhà nào khá giả chút, hôm kết hôn có lẽ sẽ gửi bao lì xì. Đây Lâm Hiểu Tuệ đưa hai đồng quả thực không ít, hơn nữa cô còn hứa mười năm sau đều đặn mỗi năm hai đồng.
Hai đồng? Suốt mười năm?
Bà mối Vương gật đầu, nhưng không cho Lâm Hiểu Tuệ ăn bánh vẽ lung tung, chỉ là ánh mắt bà ấy nhìn cô nghiêm túc thêm mấy phần.
“Cô gái, cô thật sự có quyết tâm lớn như vậy à?” Trong đầu bà mối Vương không ngừng suy nghĩ muốn tìm nhà đối tượng, sau đó thật sự tìm được hai mối thích hợp.
Thấy Lâm Hiểu Tuệ gật đầu, bà ấy liền nói: “Ở Thành Đông có một mối. Ba mẹ trong nhà đều khỏe, anh ta là con cả, rất đẹp trai, còn là công nhân chính thức, chỉ là có hơi lớn tuổi. Đúng rồi cô gái, cô bao nhiêu tuổi nhỉ?”
Ba mẹ đều khỏe cộng là con cả, nghĩa là anh ta chịu trách nhiệm phụng dưỡng, lại còn phải chăm sóc em trai em gái. Rất đẹp trai nghĩa là tay chân đầy đủ. Hơi lớn tuổi tức là trên ba mươi. Trong đầu Lâm Hiểu Tuệ tự động phiên dịch lời của bà mối Vương, nhưng ngoài mặt cô vẫn không đổi sắc, cười đáp: “Tôi năm nay mười chín tuổi. Mấy việc nhà như nấu cơm giặt đồ chắc chắn biết, hơn nữa tôi còn biết làm quần áo, mấy chữ cơ bản cũng biết.”
Trong nhà có Lâm Chí Quốc và Lâm Chí Dũng từng được đi học, nhưng Lâm Chí Quốc học được tới lớp ba thì không học nổi nữa. Lâm Chí Dũng đỡ hơn chút, tốt nghiệp Tiểu học, thỉnh thoảng cũng sẽ dạy nguyên chủ học chữ. Có điều đã qua nhiều năm, có lẽ Lâm Chí Dũng đã quên hết chữ rồi, nhưng dù sao những chữ mà cô biết đều là cậu ấy dạy.
“Hở, cô còn biết chữ à? Đây là điểm cộng. Được, tôi nhớ rồi.” Bà mối Vương trầm ngâm một lát: “Người hồi nãy tôi nói ba mươi hai tuổi rồi, nếu cô không ngại thì có thể gặp thử trước. Nếu không được tôi lại tìm mối khác cho cô.”
Ba mươi hai tuổi, lớn hơn cô mười ba tuổi, nhưng cô lại không phải Lâm Hiểu Tuệ thật sự, dựa theo tuổi tâm lý thì người đó chỉ lớn hơn cô ba tuổi thôi, nên tuổi tác với cô mà nói không phải vấn đề quá to tát.
“Được, vậy thím xem bao giờ thím có thời gian, tại tôi muốn đến Bắc Thành thì vẫn phải tìm bí thư để xin thư giới thiệu.” Lâm Hiểu Tuệ gật đầu đồng ý. Mặc kệ thế nào, cứ gặp rồi tính tiếp, cô thật sự bị anh rể cả hù sợ rồi. Đoạn, cô bèn móc ra một đồng đưa cho bà mối Vương: “Tiền này thím giữ trước, phiền thím phải tốn công rồi.”
Bà mối Vương thấy vậy càng thêm thích cô gái này: “Nếu vậy tối nay tôi sẽ đến nhà đằng trai. Nếu bên đó không vấn đề thì tôi sẽ sắp xếp thời gian để hai người gặp mặt.”
Lâm Hiểu Tuệ gật đầu, bày ra dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng bà mối Vương.
Nếu đi nữa thì phải đi sang thôn khác, Lâm Chí Dũng cũng đúng lúc kết thúc câu chuyện. Cậu ấy nói tạm biệt với Lý Hướng Đông, còn vẫy tay từ biệt một cách rất tự nhiên.
“Sao rồi?” Lâm Chí Dũng hỏi.
Lâm Hiểu Tuệ thản nhiên đáp: “Bà ấy đồng ý rồi, giới thiệu cho chị một người có công ăn việc làm chính thức, chỉ là hơi lớn tuổi, năm nay ba mươi hai, là con cả trong nhà. Cụ thể thì đợi gặp mặt mới biết.”
Lâm Chí Dũng có hỏi do dự hỏi: “Ba mươi hai tuổi? Có phải hơi dừ rồi không?”
Giờ lộc mai mối ở nông thôn chỉ là bữa cơm, cộng thêm mấy cái trứng gà. Ở thành phố có đắt hơn thì cũng chỉ một đồng. Nhà nào khá giả chút, hôm kết hôn có lẽ sẽ gửi bao lì xì. Đây Lâm Hiểu Tuệ đưa hai đồng quả thực không ít, hơn nữa cô còn hứa mười năm sau đều đặn mỗi năm hai đồng.
Hai đồng? Suốt mười năm?
Bà mối Vương gật đầu, nhưng không cho Lâm Hiểu Tuệ ăn bánh vẽ lung tung, chỉ là ánh mắt bà ấy nhìn cô nghiêm túc thêm mấy phần.
“Cô gái, cô thật sự có quyết tâm lớn như vậy à?” Trong đầu bà mối Vương không ngừng suy nghĩ muốn tìm nhà đối tượng, sau đó thật sự tìm được hai mối thích hợp.
Thấy Lâm Hiểu Tuệ gật đầu, bà ấy liền nói: “Ở Thành Đông có một mối. Ba mẹ trong nhà đều khỏe, anh ta là con cả, rất đẹp trai, còn là công nhân chính thức, chỉ là có hơi lớn tuổi. Đúng rồi cô gái, cô bao nhiêu tuổi nhỉ?”
Ba mẹ đều khỏe cộng là con cả, nghĩa là anh ta chịu trách nhiệm phụng dưỡng, lại còn phải chăm sóc em trai em gái. Rất đẹp trai nghĩa là tay chân đầy đủ. Hơi lớn tuổi tức là trên ba mươi. Trong đầu Lâm Hiểu Tuệ tự động phiên dịch lời của bà mối Vương, nhưng ngoài mặt cô vẫn không đổi sắc, cười đáp: “Tôi năm nay mười chín tuổi. Mấy việc nhà như nấu cơm giặt đồ chắc chắn biết, hơn nữa tôi còn biết làm quần áo, mấy chữ cơ bản cũng biết.”
Trong nhà có Lâm Chí Quốc và Lâm Chí Dũng từng được đi học, nhưng Lâm Chí Quốc học được tới lớp ba thì không học nổi nữa. Lâm Chí Dũng đỡ hơn chút, tốt nghiệp Tiểu học, thỉnh thoảng cũng sẽ dạy nguyên chủ học chữ. Có điều đã qua nhiều năm, có lẽ Lâm Chí Dũng đã quên hết chữ rồi, nhưng dù sao những chữ mà cô biết đều là cậu ấy dạy.
“Hở, cô còn biết chữ à? Đây là điểm cộng. Được, tôi nhớ rồi.” Bà mối Vương trầm ngâm một lát: “Người hồi nãy tôi nói ba mươi hai tuổi rồi, nếu cô không ngại thì có thể gặp thử trước. Nếu không được tôi lại tìm mối khác cho cô.”
Ba mươi hai tuổi, lớn hơn cô mười ba tuổi, nhưng cô lại không phải Lâm Hiểu Tuệ thật sự, dựa theo tuổi tâm lý thì người đó chỉ lớn hơn cô ba tuổi thôi, nên tuổi tác với cô mà nói không phải vấn đề quá to tát.
“Được, vậy thím xem bao giờ thím có thời gian, tại tôi muốn đến Bắc Thành thì vẫn phải tìm bí thư để xin thư giới thiệu.” Lâm Hiểu Tuệ gật đầu đồng ý. Mặc kệ thế nào, cứ gặp rồi tính tiếp, cô thật sự bị anh rể cả hù sợ rồi. Đoạn, cô bèn móc ra một đồng đưa cho bà mối Vương: “Tiền này thím giữ trước, phiền thím phải tốn công rồi.”
Bà mối Vương thấy vậy càng thêm thích cô gái này: “Nếu vậy tối nay tôi sẽ đến nhà đằng trai. Nếu bên đó không vấn đề thì tôi sẽ sắp xếp thời gian để hai người gặp mặt.”
Lâm Hiểu Tuệ gật đầu, bày ra dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng bà mối Vương.
Nếu đi nữa thì phải đi sang thôn khác, Lâm Chí Dũng cũng đúng lúc kết thúc câu chuyện. Cậu ấy nói tạm biệt với Lý Hướng Đông, còn vẫy tay từ biệt một cách rất tự nhiên.
“Sao rồi?” Lâm Chí Dũng hỏi.
Lâm Hiểu Tuệ thản nhiên đáp: “Bà ấy đồng ý rồi, giới thiệu cho chị một người có công ăn việc làm chính thức, chỉ là hơi lớn tuổi, năm nay ba mươi hai, là con cả trong nhà. Cụ thể thì đợi gặp mặt mới biết.”
Lâm Chí Dũng có hỏi do dự hỏi: “Ba mươi hai tuổi? Có phải hơi dừ rồi không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook