Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con
-
Chương 182: Em là vợ anh
Vốn dĩ chuyện này đã rất kỳ quái, nếu còn nói đây thực chất chỉ là một thế giới giả tưởng trong một quyển tiểu thuyết do một tác giả tạo dựng nên, thì e rằng nó sẽ vượt ngoài khả năng tiếp thu của một người đàn ông truyền thống như anh.
Cho nên Lâm Thanh Hoà quyết định giữ lại điểm này, chỉ nói là cô tới từ tương lai 40 năm sau.
Một câu nói của cô như sét đánh giữa trời quang, Chu Thanh Bách sợ đến ngây người.
Vốn dĩ mấy ngày nay anh nghi ngờ cô là mật vụ nằm vùng. Nhưng anh đã nghĩ nát cả óc ra rồi mà vẫn không thông, anh thì có giá trị lợi dụng gì mà người ta phải cài cắm một quân cờ cạnh anh?
Điều này hoàn toàn vô lý!
Nếu anh giữ một cấp bậc quan trọng thì còn có thể nói tụi phản quốc dùng mỹ nhân kế nhằm mục đích mê hoặc. Đằng này anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đâu phải người nắm giữ vị trí chủ chốt trọng yếu gì?!
Trước kia khi còn ở trong quân đội anh cũng có biết một chút bí mật quốc gia, nhưng mà chưa lần nào cô đề cập hay hỏi dò anh về vấn đề chính trị quân sự mà chỉ toàn một lòng một dạ vun vén gia đình, chăm sóc chồng con, làm gì có người mật vụ nào kì lạ như thế?!
Thua, Chu Thanh Bách chịu thua, bó tay rồi, tất cả mọi giả thiết đều đi vào ngõ cụt.
Mà nguyên nhân thật sự lại là điều anh không hề nghĩ tới và cũng không thể nghĩ tới vì nó vượt ra khỏi sự tưởng tượng của anh.
Cô đến từ tương lai 40 năm sau?!
Nó còn kinh sợ hơn cả chuyện cô là mật vụ nằm vùng!
Lâm Thanh Hoà vỗ vỗ má thức tỉnh anh: “Anh, sao thế, bị doạ mất hồn rồi hả?”
Chu Thanh Bách giật mình, phục hồi tinh thần nhưng cái trán vẫn nhăn tít như cặp bánh quẩy.
Lâm Thanh Hoà buồn cười: “Xin chào, ông Chu, nếu xét theo tuổi tác có khi em phải chào anh bằng ông nội ấy chứ.”
Nói tới đây, Lâm Thanh Hoà không nhịn được ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô nói thật mà, 40 năm nữa, anh phải đứng ở hàng ngũ vai vế trưởng bối chứ còn gì. Hahaha
Mặt Chu Thanh Bách lúc này đen hơn Bao Công.
Lâm Thanh Hoà trêu: “Haha đen mặt làm gì. Anh như này chính là trâu già khoái gặm cỏ non nha.”
Nói xong lại lăn đùng ra cười ha hả.
Nhìn bộ dạng không tim không phổi của cô nàng, Chu Thanh Bách dần buông lỏng nỗi bất an, anh bình tĩnh hỏi cô: “40 năm sau, sẽ như thế nào?”
Lâm Thanh Hoà: “40 năm sau á, nói như nào nhỉ, khắp nơi đều là nhà cao tầng, gạo trắng, bánh bao bột mì tinh đều là những thứ tầm thường, TV di động nhà nào cũng có, ô tô chạy nhan nhản đầy đường.”
Chu Thanh Bách nhíu mày, TV và ô tô thì anh biết nhưng di động là cái gì?
“Chính là cái này.” Vì đã thẳng thắn với nhau rồi nên Lâm Thanh Hoà không còn kiêng dè gì nữa, cô lật lòng bàn tay trực tiếp lấy 1 cái điện thoại di động từ trong không gian riêng đưa ra cho anh xem.
Điện thoại đã hết pin từ lâu, không thể dùng được nhưng cũng đủ khiến Chu Thanh Bách chấn kinh một phen.
Lúc đầu khi cô nói “không gian riêng” anh chưa mường tượng ra đó là cái gì nhưng bây giờ thì anh đã hiểu, đó là một không gian vô hình dùng để lưu trữ đồ vật. Người khác nhìn không thấy, sờ không được.
Thấy anh lật tới lật xuôi, chăm chú nghiên cứu cái điện thoại di động. Lâm Thanh Hoà lại hỏi: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Chu Thanh Bách trả lại điện thoại, sau khi tận mắt chứng kiến cái điện thoại di động biến mất trong bàn tay cô, anh lắc đầu: “Không còn.”
Lâm Thanh Hoà cười cười, nhìn anh: “Chu Thanh Bách, tối nay nghe chuyện này xong anh có sợ không?”
Chu Thanh Bách nghĩ sao nói vậy: “Sợ.”
Vợ anh lại là người của tương lai, không sợ mới là lạ ấy.
Lúc sau anh lại hỏi: “Mẹ Đại Oa đã đi tới 40 năm sau?”
“Đúng vậy.” Kỳ thực Lâm Thanh Hoà không biết nguyên chủ đi đâu nhưng cũng chỉ có thể nói với anh như thế.
Chu Thanh Bách không hỏi thêm gì nữa.
Lâm Thanh Hoà: “Anh có trách em đã chiếm lấy cơ thể vợ anh, lừa anh với các con bao năm nay không?”
Chu Thanh Bách kéo cô vào ngực ôm thật chặt.
Anh không biết nên nói gì bây giờ, nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh anh không trách cô.
Hơn nữa anh rất rõ ràng người trong lòng mình là ai.
Trước lúc cô nói ra sự thật anh đã có quyết định của riêng mình rồi, nếu…Nếu như cô thực sự là nội gián, anh cũng sẽ không màng thị phi mà làm mọi cách để có thể giữ cô lại bên mình.
Trong nhà không thể không có cô, thực sự không thể. Anh không dám tưởng tượng nếu vắng bóng cô thì cái nhà này sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Mãi sau, Chu Thanh Bách mới nói một câu: “Đừng đi.”
Lâm Thanh Hoà ăn ngay nói thật: “Cái này phải xem biểu hiện của anh. Nếu anh không đối xử tốt với em thì còn lâu em mới chịu ở lại.”
Đây cũng chính là tính toán lúc đầu của cô. Ban đầu, cô định cùng anh vạch rõ ranh giới. Đợi tới lúc bọn nhỏ trưởng thành sẽ ngả đường chia đôi, ai lo phận đấy.
Nhưng tình tiết phát triển không giống như cô dự định. Sau khi anh về hẳn, chung đụng lâu ngày, cô thấy người đàn ông này rất được thế là mơ mơ hồ hồ biến giả thành thật từ lúc nào không hay.
Dù sao cô cũng là người đến từ tương lai, không mang tư tưởng bảo thủ như người thời nay. Anh phải đối xử tốt với cô thì cô mới chăm sóc chu đáo gia đình anh. Nếu anh đối xử tệ bạc vậy thì đường ai nấy đi, đừng mong cô chịu uỷ khuất, làm khó chính mình.
“Em vô lương tâm.” Chu Thanh Bách nghe bà xã trả lời vậy thì thẳng thắn lên án.
Lâm Thanh Hoà vỗ vỗ má anh nhướng mày nói: “Em và vợ trước của anh giống nhau nhất chính là điểm này, không - có - lương - tâm. Anh đừng hy vọng hão huyền.”
Nếu đã ngả bài thì phải nói cho rõ ràng, để anh khắc cốt ghi tâm thời thời khắc khắc đều phải đối xử thật tốt với cô. Bằng không đừng mong cô chăm sóc cả đại gia đình này, có ăn cơm nguội canh lạnh thì cô đây cũng mặc kệ nha!
Chu Thanh Bách vừa ôm vợ vừa trầm ngâm suy nghĩ, phải đối xử với cô ấy như thế nào mới được coi là tốt nhỉ??
Cô ấy là người tới từ 40 năm sau, có cái gì tốt mà chưa thấy qua. Bây giờ bảo anh lấy ra thứ tốt, biết lấy gì bây giờ nhỉ?
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng anh quyết định chốt một câu chắc chắn như lời tuyên ngôn: “Chỉ cần anh có, tất cả đều cho em.”
Anh sẽ không tiếc cô bất cứ cái gì, bất cứ giá nào.
Lâm Thanh Hoà cười: “Đừng nóng vội, ngày rộng tháng dài còn ở phía trước, anh vẫn còn nhiều cơ hội thể hiện, em chờ xem biểu hiện của anh.”
Chu Thanh Bách lại hỏi: “À còn chuyện em nói sau này nhà nước sẽ cho khôi phục thi đại học, cũng là sự thật?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng, năm 77.”
Chu Thanh Bách: “Tới lúc đó cũng yêu cầu thi môn tiếng Anh?”
Lâm Thanh Hoà: “Năm đầu tiên thì không, nhưng từ năm thứ hai trở đi sẽ yêu cầu. Chi tiết thế nào thì em không nhớ rõ lắm. Nhưng trong tương lai, tiếng Anh rất hữu dụng, vì thế em phải bắt đầu ôn luyện từ giờ, những gì học ngày trước em đã quên gần hết mất tiêu rồi.”
Uhm, hết cái để hỏi rồi, vận động thể lực chút, Chu Thanh Bách không nói không rằng, trực tiếp lật người.
Lâm Thanh Hoà giật mình không kịp phản ứng xem anh định làm gì, tới khi hiểu ra mới phì cười: “Vẫn còn tâm trạng?”
Chu Thanh Bách nhìn sâu vào mắt cô nói rành mạch từng chữ: “Em là vợ anh!”
Đúng, cô chính là vợ anh, là mẹ của các con anh, không phải người phụ nữ khác mà chính là cô. Tất cả mọi chuyện hôm nay cô nói ra, anh coi như không biết.
Phút giây dịu dàng này mãi mãi chỉ dành cho riêng em…
Toàn thân Lâm Thanh Hoà xụi lơ nằm sấp trên người anh, thều thào nói: “Cơm sáng ngày mai anh phụ trách!”
Dứt lời, cô nhúc nhích tìm tư thế thoải mái trong lòng anh rồi ngủ thiếp đi.
Người đàn ông này là trâu à, mùa đông mà vẫn chăm chỉ cấy cầy, haizzz, từ mai trở đi cho ăn cơm với củ cải!
Chu Thanh Bách chưa ngủ ngay anh vẫn còn đang mải ôm vợ. Mãi cho tới tận lúc này anh mới tìm được cảm giác chân thực.
Sau khi biết rõ ràng chân tướng, anh đã lý giải được toàn bộ mớ suy nghĩ rối rắm bao lâu nay, anh đã có đáp án cho câu hỏi tại sao vợ anh luôn hành động khác người.
Giờ đây tất cả đã không còn quan trọng nữa, anh chỉ biết một điều rằng cô gái này chính là vợ của Chu Thanh Bách anh, suốt đời này đừng mong trốn thoát.
“Ôm chặt quá!” Lâm Thanh Hoà nửa tỉnh nửa mê làu bàu, tính đẩy anh ra mà đẩy không nổi.
“Ngủ đi.” Chu Thanh Bách hôn hôn hai cái vào trán vợ dỗ dành.
Lâm Thanh Hoà lẩm bẩm gì đó rồi vòng tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, hít lấy mùi hương quen thuộc rồi yên tâm chìm vào mộng đẹp.
Cho nên Lâm Thanh Hoà quyết định giữ lại điểm này, chỉ nói là cô tới từ tương lai 40 năm sau.
Một câu nói của cô như sét đánh giữa trời quang, Chu Thanh Bách sợ đến ngây người.
Vốn dĩ mấy ngày nay anh nghi ngờ cô là mật vụ nằm vùng. Nhưng anh đã nghĩ nát cả óc ra rồi mà vẫn không thông, anh thì có giá trị lợi dụng gì mà người ta phải cài cắm một quân cờ cạnh anh?
Điều này hoàn toàn vô lý!
Nếu anh giữ một cấp bậc quan trọng thì còn có thể nói tụi phản quốc dùng mỹ nhân kế nhằm mục đích mê hoặc. Đằng này anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đâu phải người nắm giữ vị trí chủ chốt trọng yếu gì?!
Trước kia khi còn ở trong quân đội anh cũng có biết một chút bí mật quốc gia, nhưng mà chưa lần nào cô đề cập hay hỏi dò anh về vấn đề chính trị quân sự mà chỉ toàn một lòng một dạ vun vén gia đình, chăm sóc chồng con, làm gì có người mật vụ nào kì lạ như thế?!
Thua, Chu Thanh Bách chịu thua, bó tay rồi, tất cả mọi giả thiết đều đi vào ngõ cụt.
Mà nguyên nhân thật sự lại là điều anh không hề nghĩ tới và cũng không thể nghĩ tới vì nó vượt ra khỏi sự tưởng tượng của anh.
Cô đến từ tương lai 40 năm sau?!
Nó còn kinh sợ hơn cả chuyện cô là mật vụ nằm vùng!
Lâm Thanh Hoà vỗ vỗ má thức tỉnh anh: “Anh, sao thế, bị doạ mất hồn rồi hả?”
Chu Thanh Bách giật mình, phục hồi tinh thần nhưng cái trán vẫn nhăn tít như cặp bánh quẩy.
Lâm Thanh Hoà buồn cười: “Xin chào, ông Chu, nếu xét theo tuổi tác có khi em phải chào anh bằng ông nội ấy chứ.”
Nói tới đây, Lâm Thanh Hoà không nhịn được ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô nói thật mà, 40 năm nữa, anh phải đứng ở hàng ngũ vai vế trưởng bối chứ còn gì. Hahaha
Mặt Chu Thanh Bách lúc này đen hơn Bao Công.
Lâm Thanh Hoà trêu: “Haha đen mặt làm gì. Anh như này chính là trâu già khoái gặm cỏ non nha.”
Nói xong lại lăn đùng ra cười ha hả.
Nhìn bộ dạng không tim không phổi của cô nàng, Chu Thanh Bách dần buông lỏng nỗi bất an, anh bình tĩnh hỏi cô: “40 năm sau, sẽ như thế nào?”
Lâm Thanh Hoà: “40 năm sau á, nói như nào nhỉ, khắp nơi đều là nhà cao tầng, gạo trắng, bánh bao bột mì tinh đều là những thứ tầm thường, TV di động nhà nào cũng có, ô tô chạy nhan nhản đầy đường.”
Chu Thanh Bách nhíu mày, TV và ô tô thì anh biết nhưng di động là cái gì?
“Chính là cái này.” Vì đã thẳng thắn với nhau rồi nên Lâm Thanh Hoà không còn kiêng dè gì nữa, cô lật lòng bàn tay trực tiếp lấy 1 cái điện thoại di động từ trong không gian riêng đưa ra cho anh xem.
Điện thoại đã hết pin từ lâu, không thể dùng được nhưng cũng đủ khiến Chu Thanh Bách chấn kinh một phen.
Lúc đầu khi cô nói “không gian riêng” anh chưa mường tượng ra đó là cái gì nhưng bây giờ thì anh đã hiểu, đó là một không gian vô hình dùng để lưu trữ đồ vật. Người khác nhìn không thấy, sờ không được.
Thấy anh lật tới lật xuôi, chăm chú nghiên cứu cái điện thoại di động. Lâm Thanh Hoà lại hỏi: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Chu Thanh Bách trả lại điện thoại, sau khi tận mắt chứng kiến cái điện thoại di động biến mất trong bàn tay cô, anh lắc đầu: “Không còn.”
Lâm Thanh Hoà cười cười, nhìn anh: “Chu Thanh Bách, tối nay nghe chuyện này xong anh có sợ không?”
Chu Thanh Bách nghĩ sao nói vậy: “Sợ.”
Vợ anh lại là người của tương lai, không sợ mới là lạ ấy.
Lúc sau anh lại hỏi: “Mẹ Đại Oa đã đi tới 40 năm sau?”
“Đúng vậy.” Kỳ thực Lâm Thanh Hoà không biết nguyên chủ đi đâu nhưng cũng chỉ có thể nói với anh như thế.
Chu Thanh Bách không hỏi thêm gì nữa.
Lâm Thanh Hoà: “Anh có trách em đã chiếm lấy cơ thể vợ anh, lừa anh với các con bao năm nay không?”
Chu Thanh Bách kéo cô vào ngực ôm thật chặt.
Anh không biết nên nói gì bây giờ, nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh anh không trách cô.
Hơn nữa anh rất rõ ràng người trong lòng mình là ai.
Trước lúc cô nói ra sự thật anh đã có quyết định của riêng mình rồi, nếu…Nếu như cô thực sự là nội gián, anh cũng sẽ không màng thị phi mà làm mọi cách để có thể giữ cô lại bên mình.
Trong nhà không thể không có cô, thực sự không thể. Anh không dám tưởng tượng nếu vắng bóng cô thì cái nhà này sẽ biến thành cái dạng gì nữa.
Mãi sau, Chu Thanh Bách mới nói một câu: “Đừng đi.”
Lâm Thanh Hoà ăn ngay nói thật: “Cái này phải xem biểu hiện của anh. Nếu anh không đối xử tốt với em thì còn lâu em mới chịu ở lại.”
Đây cũng chính là tính toán lúc đầu của cô. Ban đầu, cô định cùng anh vạch rõ ranh giới. Đợi tới lúc bọn nhỏ trưởng thành sẽ ngả đường chia đôi, ai lo phận đấy.
Nhưng tình tiết phát triển không giống như cô dự định. Sau khi anh về hẳn, chung đụng lâu ngày, cô thấy người đàn ông này rất được thế là mơ mơ hồ hồ biến giả thành thật từ lúc nào không hay.
Dù sao cô cũng là người đến từ tương lai, không mang tư tưởng bảo thủ như người thời nay. Anh phải đối xử tốt với cô thì cô mới chăm sóc chu đáo gia đình anh. Nếu anh đối xử tệ bạc vậy thì đường ai nấy đi, đừng mong cô chịu uỷ khuất, làm khó chính mình.
“Em vô lương tâm.” Chu Thanh Bách nghe bà xã trả lời vậy thì thẳng thắn lên án.
Lâm Thanh Hoà vỗ vỗ má anh nhướng mày nói: “Em và vợ trước của anh giống nhau nhất chính là điểm này, không - có - lương - tâm. Anh đừng hy vọng hão huyền.”
Nếu đã ngả bài thì phải nói cho rõ ràng, để anh khắc cốt ghi tâm thời thời khắc khắc đều phải đối xử thật tốt với cô. Bằng không đừng mong cô chăm sóc cả đại gia đình này, có ăn cơm nguội canh lạnh thì cô đây cũng mặc kệ nha!
Chu Thanh Bách vừa ôm vợ vừa trầm ngâm suy nghĩ, phải đối xử với cô ấy như thế nào mới được coi là tốt nhỉ??
Cô ấy là người tới từ 40 năm sau, có cái gì tốt mà chưa thấy qua. Bây giờ bảo anh lấy ra thứ tốt, biết lấy gì bây giờ nhỉ?
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng anh quyết định chốt một câu chắc chắn như lời tuyên ngôn: “Chỉ cần anh có, tất cả đều cho em.”
Anh sẽ không tiếc cô bất cứ cái gì, bất cứ giá nào.
Lâm Thanh Hoà cười: “Đừng nóng vội, ngày rộng tháng dài còn ở phía trước, anh vẫn còn nhiều cơ hội thể hiện, em chờ xem biểu hiện của anh.”
Chu Thanh Bách lại hỏi: “À còn chuyện em nói sau này nhà nước sẽ cho khôi phục thi đại học, cũng là sự thật?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng, năm 77.”
Chu Thanh Bách: “Tới lúc đó cũng yêu cầu thi môn tiếng Anh?”
Lâm Thanh Hoà: “Năm đầu tiên thì không, nhưng từ năm thứ hai trở đi sẽ yêu cầu. Chi tiết thế nào thì em không nhớ rõ lắm. Nhưng trong tương lai, tiếng Anh rất hữu dụng, vì thế em phải bắt đầu ôn luyện từ giờ, những gì học ngày trước em đã quên gần hết mất tiêu rồi.”
Uhm, hết cái để hỏi rồi, vận động thể lực chút, Chu Thanh Bách không nói không rằng, trực tiếp lật người.
Lâm Thanh Hoà giật mình không kịp phản ứng xem anh định làm gì, tới khi hiểu ra mới phì cười: “Vẫn còn tâm trạng?”
Chu Thanh Bách nhìn sâu vào mắt cô nói rành mạch từng chữ: “Em là vợ anh!”
Đúng, cô chính là vợ anh, là mẹ của các con anh, không phải người phụ nữ khác mà chính là cô. Tất cả mọi chuyện hôm nay cô nói ra, anh coi như không biết.
Phút giây dịu dàng này mãi mãi chỉ dành cho riêng em…
Toàn thân Lâm Thanh Hoà xụi lơ nằm sấp trên người anh, thều thào nói: “Cơm sáng ngày mai anh phụ trách!”
Dứt lời, cô nhúc nhích tìm tư thế thoải mái trong lòng anh rồi ngủ thiếp đi.
Người đàn ông này là trâu à, mùa đông mà vẫn chăm chỉ cấy cầy, haizzz, từ mai trở đi cho ăn cơm với củ cải!
Chu Thanh Bách chưa ngủ ngay anh vẫn còn đang mải ôm vợ. Mãi cho tới tận lúc này anh mới tìm được cảm giác chân thực.
Sau khi biết rõ ràng chân tướng, anh đã lý giải được toàn bộ mớ suy nghĩ rối rắm bao lâu nay, anh đã có đáp án cho câu hỏi tại sao vợ anh luôn hành động khác người.
Giờ đây tất cả đã không còn quan trọng nữa, anh chỉ biết một điều rằng cô gái này chính là vợ của Chu Thanh Bách anh, suốt đời này đừng mong trốn thoát.
“Ôm chặt quá!” Lâm Thanh Hoà nửa tỉnh nửa mê làu bàu, tính đẩy anh ra mà đẩy không nổi.
“Ngủ đi.” Chu Thanh Bách hôn hôn hai cái vào trán vợ dỗ dành.
Lâm Thanh Hoà lẩm bẩm gì đó rồi vòng tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, hít lấy mùi hương quen thuộc rồi yên tâm chìm vào mộng đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook